Trans: Thuỷ Tích
Trình Miên ở thành chính cả ngày, lúc làm nhiệm vụ cho ông bà chủ cũng không dám tổ đội.
Không có phụ trợ, có vài phó bản hằng ngày khá khó khăn, phải dùng gấp đôi thời gian so với bình thường.
Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy khó tin, cậu thế nhưng tập kích đại thần đứng đầu server.
Sau khi rời giường mới bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Nếu đối phương nhỏ mọn lại mang thù, chém một đao xuống thì bộ trang bị rách nát của cậu vốn không chịu đựng nổi, rớt kinh nghiệm cùng độ bền của vũ khí là chuyện không cần nghĩ tới.
Nhưng ai bảo đối phương trêu chọc cậu, tượng đất cũng sẽ có tính tình.
Lúc ấy giận quá mất khôn, thật sự khó khống chế bản thân, lá gan biến lớn.
Sau khi tỉnh táo lại mới thấy không phải chuyện gì lớn, mà tối hôm qua cũng không phải chỉ một mình anh trêu cậu.
Nhưng chuyện đã xảy ra, hối hận cũng không có tác dụng.
Vì thế cũng rén, trốn trong khu an toàn, lặng lẽ kiểm tra trên các bảng treo thưởng hoặc bảng đồ sát có tên mình hay không, còn nhờ Đại Nguyên Bảo dùng acc ông chủ đang ở bang hội Vô Trần của cậu ta xem giúp lịch sử trò chuyện.
Đại Nguyên Bảo suýt bị cậu hù chết.
Đại Nguyên Bảo: Không phải chứ, cậu chọc anh ta làm gì?
Vân Trình Phong Miên: =_=
Đại Nguyên Bảo: Lá gan cậu to ra thật đấy, Miên của tớ à.
Đại Nguyên Bảo: Vừa mới nhìn giúp cậu rồi. Cả ngày nay đại thần không online, thông báo và trò chuyện trong bang hội đều rất bình thường, hình như người của Vô Trần cũng không biết chuyện này.
Đại Nguyên Bảo: Nhưng rốt cuộc là tại sao cậu lại xích mích với đại thần?
Trình Miên kể lại sơ lược mọi chuyện cho cậu ta nghe.
Đại Nguyên Bảo nghe xong gõ mấy dấu chấm, rồi gửi cái sticker hoảng sợ.
Phải nói thế nào đây, nhiều ít đã lật đổ ấn tượng rập khuôn của cậu ta dành cho vị đại lão này.
Anh ta đã nhàm chán tới độ đùa giỡn đám cày thuê nhỏ bé bọn họ, rõ ràng không phải người trong một vòng tròn, làm nhiệm vụ cũng không đụng chạm tới nhau mà.
Nếu buộc phải nói một liên hệ nào đó, cũng là acc ông chủ trong tay là đồ tôn của tiên lữ của đệ tử của bang chủ Vô Trần, thường xuyên hoạt động cùng đại thần.
Nhưng này cũng quá xa, nói ra chính mình còn cảm thấy thẹn như thấy sang bắt quàng làm họ.
Đại Nguyên Bảo hoảng hốt, không khỏi quá ảo ma.
Vẻ mặt cậu ta một lời khó nói hết, gõ chữ.
Đại Ngyên Bảo: Chắc không phải cày thuê online giúp chứ? Đại thần rảnh vậy à?
Trình Miên rất khẳng định là chính chủ, dù gì khi trước cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện giống vậy.
Cậu chưa nói bản thân ngồi canh kênh trò chuyện riêng từ sáng đến tối, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn đại thần gửi tới.
Đương nhiên không trông cậy sẽ có lời gì hay ho, nhất định là lạnh như băng điểm danh mình.
Nhưng cậu không thể nói với Đại Nguyên Bảo, chắc chắn đối phương sẽ lo lắng cho mình.
May mà đại thần trăm công nghìn việc, không rảnh nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!