Chương 10: (Vô Đề)

Trans: Thuỷ Tích

Máy tính tắt, trên màn hình màu đen phản chiếu ra một gương mặt lạnh lùng, đường nét góc cạnh, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, mặt mũi sau kính mắt màu bạc càng thâm thúy hơn người thường, trông khá lạnh nhạt.

Bùi Túng Chi đứng dậy, một tay cởi cúc áo phía trên cùng của áo sơ mi, cầm lấy điện thoại bên cạnh đã kêu hồi lâu.

"Nói."

"Anh!' Bên kia truyền đến giọng nói vang dội của Bùi Hề: "Sao em vừa mới lên trò chơi mà anh đã out rồi?"

Bùi Túng Chi hơi khựng lại: "Cậu về rồi?"

"Em về lúc sáng, anh đổi mật khẩu nhà rồi à? Em đã tới cửa rồi kết quả lại không vào được, gọi điện thì không ai bắt, đến công ty tìm anh thì trợ lý Triệu nói anh đang họp, không có ở công ty." Bùi Hề tủi thân muốn chết: "Em không có chỗ nào để đi, thành trẻ lang thang rồi."

Bùi Túng Chi cười nhạo: "Trẻ hai trăm tám mươi tám tháng?"

"..." Bùi Hề: "Đây không phải trọng điểm. Sao anh lại đổi mật khẩu chứ?"

"Đề phòng có trộm nhân lúc anh không có nhà chạy vào, ném đồ rồi bỏ chạy." Bùi Túng Chi nói: "Không chỗ để đi có thể về nhà cũ."

Bùi Hề chột dạ: "Anh có thấy tên trộm nào còn nhét đồ vào trong nhà người ta... Em không về. Gần đây ba mẹ em gây lộn ầm ĩ, một người hay nghi ngờ, một người ngoại tình còn không chịu nhận, không sống chung được nữa thì ly hôn đi, cần gì phải tra tấn lẫn nhau."

Bùi Túng Chi không có bình luận gì về sinh hoạt cá nhân của người lớn trong nhà, cho dù có cãi nhau cũng chỉ dám lăn lộn trước mặt ông nội thôi, chứ không dám tới trước mặt anh.

Bùi Hề cũng chỉ kể lể vậy thôi, ban đầu có lẽ sẽ khó chịu nhưng sau lại thấy họ cãi nhau nhiều cũng đã chết lặng.

"Không nói chuyện họ nữa. Ngốc Ngốc đâu? Em muốn nhìn nó."

Ngốc Ngốc chính là con mèo Bùi Hề nhặt về.

Bùi Túng Chi nhìn con mèo cam trên sô pha: "Ngủ rồi."

"À." Bùi Hề thất vọng: "Mấy ngày nữa em lại đến, lần này mang theo rất nhiều đồ hộp tới cho nó, còn có đồ chơi nhập khẩu nữa."

Bùi Túng Chi ừ một tiếng: "Còn có việc gì không? Không có cúp đây."

"Đừng!" Bùi Hề gọi anh lại: "Em còn chưa đánh Cửu Trọng Luyện Ngục, ngày mốt là sang tuần mới rồi, anh Tồn Cốt không đánh, hay là anh mở một xe dẫn em..."

Bùi Túng Chi không đợi đối diện nói xong, vô tình nói: "Cúp."

...

Mấy ngày nay trời đẹp, lưng bà nội Trình đã khỏe lên nhiều, Trình Miên cố ý xin nghỉ một ngày dẫn bà cụ ra ngoài chơi.

Nói là ra ngoài, thật ra là đi vài vòng quanh khu tập thể, rồi dạo trung tâm thương mại.

Đơn hàng tiểu dược lần trước giúp cậu kiếm được một khoản, vừa lúc mua thêm quần áo đổi mùa cho bà nội.

"Tiểu Miên dẫn bà nội ra ngoài dạo đó à." Hai bà cháu vào một cửa hàng, bà chủ đã vui vẻ ra tiếp đón: "Mới một thời gian không thấy, hình như Tiểu Miên lại cao hơn rồi."

Trình Miên ngượng ngùng cười, biết đối phương chỉ đang nói xã giao.

Bắt đầu từ trung học, cậu đã không còn cao thêm nữa rồi.

"Mua bộ quần áo mùa xuân cho bà nội, dì Lan chọn giúp bà đi ạ."

Bà nội Trình lườm cháu trai: "Tự bà không biết xem sao?"

Ngoài miệng ghét bỏ, trong lòng lại hiểu rõ, cháu trai sợ bà chọn đồ rẻ tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!