Edgar mệt mỏi chừng mấy ngày, vốn đang mơ màng muốn ngủ thiếp đi, trong nháy mắt đuôi bị quăng di, lập tức tỉnh táo lại.
Tiểu á thú nhân đã hôn mê 3 ngày, 3 ngày nay hắn luôn túc trực bên người cậu, sợ cậu có chuyện gì, giờ tiểu á thú nhân tỉnh rồi, đương nhiên là hắn sẽ thấy vui hơn ai hết.
Vui thì có vui, nhưng Edgar cũng hiểu, đã đến lúc mình nên rời đi rồi.
3 ngày nay tiểu á thú nhân vẫn gặp ác mộng, cả ngày lẩm bẩm 'đừng ăn ta', tuy hắn không hiểu ngôn ngữ cậu nói vậy nghĩa là chi, nhưng trước kia khi thấy hắn, cậu cũng từng hô lên như vậy.
Tiểu á thú nhân trong mộng run lẩy bẩy, thậm chí có lúc cả người cứng ngắc, đều vì sợ hãi, mà đối tượng cậu sợ hãi, chính là hắn.
Biết được điều đó, Edgar không khỏi đắng lòng, nếu không phải tiểu á thú nhân cần có người chăm sóc, còn hết lần này tới khác nắm đuôi hắn không cho đi, hắn nhất định sẽ không còn mặt mũi ở lại chỗ này nữa.
Hiện giờ tiểu á thú nhân đã tỉnh lại, hắn cũng nên đi thôi... Thu hồi đuôi mình, Edgar bò ra khỏi hang động.
Thư Thư hoàn toàn không chú ý tới rắn bự đang đi khỏi, giờ cậu vẫn còn hơi mơ màng, bởi vì lúc tỉnh dậy chưa hết kinh hãi, trong đầu đột nhiên hạt ngọc hồng lại truyền tin tức cho cậu.
Hạt ngọc hồng vẫn thường như vậy, tỷ như phương pháp bắt đầu tu luyện, hay những thứ linh tinh cần chú ý khi tu luyện, thế nhưng từ lúc tới thế giới này, viên hồng ngọc hoàn toàn không động tĩnh, tới tận giờ mới truyền thông tin, Thư Thư cũng coi như biết tại sao mình lại gặp ác mộng, tại sao lại biến thành bộ dạng này.
Hóa ra, cậu căn bản chưa vượt qua được 'độ kiếp người'.
Yêu tinh muốn hóa thành người, hay còn gọi là độ kiếp, phải qua 2 bậc. Một là lôi kiếp, Thư Thư bị đánh cháy đen thui, miễn cưỡng vượt qua, nhưng cái còn lại cậu suýt chút đã thất bại, bị hồng ngọc cưỡng chế dừng lại, cho tới giờ vẫn chưa vượt qua, đó chính là kiếp tâm ma.
Thân là một con yêu tinh, tuy nói Thư Thư rất vô dụng, nhưng không đến nỗi mệt mỏi liền hôn mê, theo lý ngủ 2 ngày là hồi phục, cho nên trước cậu phát sốt rồi mơ thấy ác mộng, kỳ thực là do hồng ngọc mô phỏng cảnh tượng này kia, muốn rèn luyện cho cậu nhiều một chút, mau chóng vượt qua kiếp tâm ma... Không sai, tâm mà của cậu chẳng liên quan miếng nào tới tình yêu đâu, cũng chả phải ân oán báo thù gì đó, mà, nó chính là nỗi sợ hãi.
Tức là muốn qua kiếp tâm ma thì nhất định phải để rắn đuổi a? Thế thì thê thảm quá đi! Thư Thư nghĩ vậy, không nhịn được muốn khóc, muốn biến thành người sao mà khó vậy không biết!
Rõ đầu đuôi sự tình rồi, Thư Thư cuối cùng cũng coi như tỉnh táo lại, sau đó mới phát hiện rắn bự đâu không thấy nữa.
Con rắn to kia biến mất, Thư Thư đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm tim – trước kia hình như cậu thấy... Vết thương của hắn hoại tử rồi?
Thế không phải con rắn kia nên đi tìm thảo dược sao? Sao lại để vết thương trở nặng như thế?
Thư Thư nhíu mày, quãng thời gian mê man ngủ xong thân thể cậu khá hơn nhiều rồi, dứt khoát bò ra phòng khách, sau đó đột nhiên phát hiện tình hình không ổn.
Trái cây cậu hái bị khô quắt hết rồi a!
Cậu... Rốt cục hôn mê mấy hôm rồi? Nếu không hôn mê mấy ngày mà chỉ ngủ một hôm thôi, chắc vết thương rắn bự cũng không đến mức thối rữa.
Cho nên, rắn bự chăm sóc cậu tận mấy ngày rồi cơ à?
Thư Thư đột nhiên có chút đứng ngồi không yên.
Cậu sợ rắn là do bản năng rồi, kỳ thực rất cảm kích nó, lúc không biết rắn bự là người tốt bụng kia, cậu thậm chí còn yêu thích lẫn muốn thân cận người kia, cảm thấy coi người tốt bụng như chủ nhân mình cũng không có vấn đề gì.
Rắn bự vốn đã bị thương nặng, giờ vết thương còn nghiêm trọng hơn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thư Thư không khỏi lo lắng, thế mà cậu lại không biết đi đâu để tìm rắn kia bây giờ.
Đẩy má phun ra hạt dẻ trong túi, Thư Thư vừa gặm, vừa thở dài, con rắn to kia sao cứ phải là rắn a! Nếu nó mà là người, cậu nhất định sẽ rất thích nó...
Không phải rắn mà là người?
Thư Thư nghĩ tới đây, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đó chính là, rắn bự thực ra có thể tu luyện thành người a!
Trước kia cậu là một con chuột đồng, hiện tại đã tu luyện thành người... một nửa rồi, rắn bự hẳn cũng có thể đi!
Thư Thư nhất thời thông suốt.
Chờ rắn bự biến thành người, cậu cũng đâu cần sợ hắn nữa! Lúc đó cho hắn ở trong phòng khách cũng được! Cho hắn làm chủ nhân mình cũng không tồi... Không không, giờ cậu là người, đâu thể lại tìm chủ nhân chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!