09.
Hai bên đều tổn thất nặng nề.
Gia tướng tinh nhuệ của Thái tử phủ gần như hy sinh hết, nhưng Đại Liễu Doanh cũng bị tổn thất thảm trọng, cuối cùng chỉ còn lại Ninh Vương và tướng quân của Đại Liễu Doanh.
Tất nhiên, ngoài bọn họ còn có một người sống sót cuối cùng, đó là ta.
"Vương gia, nữ nhân này xử lý thế nào?" Tướng quân hỏi:
"Giữ lại để uy h.i.ế. p Thái tử?"
"Ngươi ngốc sao? Thái tử đã bỏ mặc nàng ở đây, điều đó đã chứng tỏ nàng không còn quan trọng nữa. Ngươi nghĩ có thể uy h.i.ế. p được gì?"
Ninh Vương cáu kỉnh nói, rồi hắn nhìn ta, sau đó cười nham hiểm.
"Hừm, tiểu nha đầu này dung mạo khá thanh tú, lại có chút nét yêu mị khó tả, thật khiến người ta động lòng."
"Hôm nay để bổn vương nếm thử mùi vị của mỹ nhân Thái tử."
Ta muốn chạy, nhưng tên tướng quân đã ghì chặt lấy ta, hắn vươn tay xé toạc y phục của ta, định dâng ta như một con chiên non cho Ninh Vương.
Ta hét lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng hét ấy đã át đi âm thanh của mũi tên nỏ phá không mà đến.
Trên đầu tướng quân cắm một mũi tên, hắn như không thể tin nổi, đôi mắt trừng trừng nhìn vào mũi tên đó, rồi gục xuống, tắt thở.
Ninh Vương không kịp phát ra tiếng nào, bởi lưỡi kiếm mỏng manh đã kề sát cổ hắn.
"Đây là vương gia Nam Trần của các ngươi? Liệu có đáng giá không?"
Phải mất một lúc ta mới nhận ra câu hỏi đó là dành cho ta.
Ta quay đầu lại, thấy Địch Hàn đang cầm lưỡi kiếm, bên hông treo một chiếc nỏ ngắn, miệng cười nhàn nhạt nhìn ta.
Hắn không đeo khăn che mặt, trước mắt ta là một dung mạo đầy kinh diễm. Khác hẳn với vẻ thanh nhã như ngọc của Thái tử, Địch Hàn mang vẻ đẹp cuồng dã, sắc sảo đến mức đầy tính xâm lược, mỗi đường nét trên khuôn mặt hắn đều tinh xảo đến khó tin.
Hắn còn trẻ hơn ta tưởng nhiều, gương mặt vẫn phảng phất nét thiếu niên chưa phai, nhưng đã mang ba phần tà khí, tựa một ma vương vừa xuất thế.
"Ngươi đứng ngẩn ra làm gì?"
Địch Hàn nghiêng đầu hỏi:
"Ta đang nói với ngươi đấy."
"Người này mà ta mang về, chắc có giá trị lắm nhỉ? Hoàng đế Nam Trần chắc sẽ đổi ba thành trì để lấy hắn."
Địch Hàn cười nói.
"Nhưng nếu ngươi muốn ta g.i.ế. c hắn, ta sẽ g.i.ế. c ngay."
Ta hiểu rằng đây là một tình huống nghiêm trọng, một hoàng tử Bắc Khương đang kề d.a. o vào cổ vương gia Nam Trần, nhưng ta lại không nhịn được mà bật cười.
"Tại sao lại để ta quyết định?"
"Vì hắn đã làm tổn thương ngươi."
Lần này ta thực sự cười thành tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!