07.
Ta nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, sau đó là tiếng giày quân dẫm lên đường lát đá.
Không chỉ ta nghe thấy, bà lão đang ngủ cũng choàng tỉnh, bà khoác áo chạy vội ra cửa.
"Quan gia, có chuyện gì thế ạ?"
"Tránh ra, chúng ta đang truy lùng trọng phạm, cần vào trong lục soát."
Bà lão khó xử, cố ngăn cản họ.
"Quan gia, không được đâu..."
Tên tướng lĩnh dẫn đầu chẳng thèm nghe, đá bay cửa phòng ta. Bà lão hốt hoảng, cố lấy thân mình che chắn, miệng líu ríu giải thích.
Quan gia...
"Bà bà, cứ để họ vào đi."
Giọng ta vang lên từ trong phòng, đầy vẻ mệt mỏi của kẻ vừa bị đánh thức, ta ngồi dậy, màn giường che phủ thân hình ta, chỉ lờ mờ hiện ra bóng dáng ta phía sau tấm màn.
Trong mắt vị tướng lĩnh, cảnh tượng ấy có lẽ giống như thư sinh trong cổ miếu bắt gặp nữ quỷ. Ta nghe thấy tiếng chân hắn chững lại.
Ta tháo tấm thẻ bên hông, ném ra ngoài, trên đó khắc rõ chữ Đông Cung.
"Ta là trắc phi của Thái tử, vì lỡ mạo phạm Thái tử phi nên bị phạt ở đây hối lỗi."
"Nhưng dù sao, thân thể ta đã được Thái tử động vào, nếu bị nam nhân khác nhìn thấy..."
Ta khẽ cười:
"Không biết Thái tử điện hạ hay tin, có nổi giận hay không."
Vị tướng lĩnh khựng lại.
"Xin thứ cho vi thần vô lễ."
Hắn không cố bước vào nữa, chỉ đứng ngoài cửa kính cẩn hỏi:
"Xin hỏi trắc phi nương nương có thấy kẻ lạ nào không?"
"Kẻ lạ? Ngươi nói nam nhân sao?"
Ta cười khẩy.
"Ta đã bị phạt phải hối lỗi rồi, lại còn dám dây dưa với kẻ lạ ngoài kia sao? Dù ta có hèn mọn, cũng không dám liều lĩnh như vậy đâu."
Đắc tội rồi.
Tướng lĩnh rút lui, tiếng vó ngựa dần xa.
Bà bà. Ta gọi bà lão ngoài cửa, nhẹ giọng nói:
"Ta thấy không khỏe, cần một ít dược liệu, bà có thể mua giúp ta không?"
Ta đưa tờ phương thuốc ra ngoài, cùng với một chiếc nhẫn ngọc bích đẹp đẽ.
Chỉ một nén nhang sau, thuốc đã được mua về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!