Chương 4: (Vô Đề)

Khuôn mặt Thẩm Thành Vân thay đổi nhanh như lật sách, trong chớp mắt đã đổi thành vẻ dịu dàng ôn hòa:

"Điện hạ đến rồi, thiếp vừa mới tỉnh dậy, người thấy nóng bức quá. Thiếp có dưa hấu ướp lạnh bằng nước giếng, chúng ta cùng ăn một chút nhé."

Ta cúi đầu đi lấy dưa hấu, nghe thấy sau lưng Thái tử lạnh lùng nói với Thẩm Thành Vân.

"Gần đây nàng chẳng phải thường nói bị đau bụng sao, còn tham lạnh nữa à?"

"Ôi dào, thiếp vừa mới tỉnh, đầu óc chưa tỉnh táo, quên mất thôi."

Ta nghe thấy Thẩm Thành Vân đáp lời, giọng đầy lúng túng.

Đêm ấy, Thẩm Thành Vân thắp đèn sớm, chờ Thái tử đến.

Nhưng đến nửa đêm, Thái tử cũng không đến, thị vệ báo lại rằng Thái tử đọc sách đến khuya, nên đã ngủ lại thư phòng.

Thẩm Thành Vân thất vọng nằm xuống ngủ.

Còn ta không ngủ được, một mình ra vườn hoa, ngồi bên hồ cá chép ngắm trăng.

Nhìn hồi lâu, bên cạnh ta xuất hiện một bóng người.

Là Thái tử.

Ngươi gan lớn lắm. Hắn khẽ nói.

Ta lắc đầu.

"Thực ra, nô tì rất nhát gan, từ nhỏ đến lớn, nô tì chưa từng dám tranh đấu vì bản thân."

Ta nhẹ giọng đáp.

"Vậy tại sao lần này lại ngoại lệ?"

"Vì nô tì cảm mến Điện hạ."

Ta quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Thái tử, bình tĩnh mà kiên định nói:

"Ngay từ lần đầu tiên gặp Điện hạ, nô tì đã cảm mến người rồi."

Có lẽ một người trầm lặng như ta chưa bao giờ có khoảnh khắc nào thẳng thắn và mãnh liệt đến vậy, Thái tử thoáng ngạc nhiên, hồi lâu, hắn cúi đầu, nhìn vào đàn cá chép đang bơi lội trong hồ.

"Ngươi có biết mẫu thân ta là ai không?"

"Là Hoàng hậu nương nương."

"Đó là sau năm ta mười hai tuổi." Thái tử khẽ cười và lắc đầu.

"Trước mười hai tuổi, mẫu thân ta chỉ là một cung nữ hèn mọn trong Bao y cục. Ta lớn lên trong Bao y cục với mẫu thân, phụ hoàng hoàn toàn quên mất mẹ con ta."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Sau đó mẫu thân ta qua đời, ta ở lại trong cung một mình, chẳng còn nhớ nổi làm sao có thể sống sót qua những năm tháng ấy."

"Năm đó, cố thái tử bị bệnh mất, Hoàng hậu nương nương vì quá đau buồn mà chợt nhận ra bà không có nhi tử ruột để đấu lại Hoàng quý phi."

"Trong lúc tuyệt vọng, bà nghe nói về sự tồn tại của ta."

Ta cúi đầu, những chuyện hoàng gia như thế này, ta không nên nghe, nghe được thì nguy cơ bị tru diệt là rất cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!