Chương 2: (Vô Đề)

02.

Họ đã bàn bạc cả đêm trong thư phòng, rồi gọi ta vào.

Khi ta đẩy cửa bước vào, thấy Thẩm Thành Vân đang rơm rớm nước mắt, nàng trừng mắt nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe, rồi quay đầu đi.

Phụ thân bất lực nhìn nàng một cái, sau đó quay sang ta.

"Con sẽ làm tỳ nữ hồi môn, theo Vân nhi cùng vào cung."

Phụ thân! Thẩm Thành Vân kêu lên.

Rõ ràng nàng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận quyết định này, nàng bước nhanh ra giữa thư phòng, giơ tay chỉ vào mặt ta.

Nếu ta không nghiêng đầu né kịp, móng tay dài sơn đỏ của nàng đã có thể làm xước mặt ta.

"Phụ thân nhìn cái dáng vẻ không phục của nó đi! Để nó theo con vào cung, nó nhất định sẽ quyến rũ Thái tử điện hạ cho mà xem!"

Phụ thân tiến đến trước mặt ta, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn nhiều. Ta biết, đó là dấu hiệu ông đang có việc nhờ vả ta.

"Nhược Nhược, con và Vân nhi là tỷ muội."

"Đúng vậy, hai tỷ muội thì phải nâng đỡ lẫn nhau." Đại phu nhân phụ họa.

Ta gồng mình giữ khuôn mặt thật căng, sợ rằng nếu không đủ sức, ta sẽ lập tức bật cười lạnh.

Bấy nhiêu năm qua, ta ăn những món điểm tâm mà Thẩm Thành Vân không thèm, giữa trời đông giá rét còn phải giặt giũ y phục thân cận của nàng, phụ thân và đại phu nhân đều biết rõ.

Khi đó, sao không ai nói với Thẩm Thành Vân rằng chúng ta là tỷ muội?

"Nhược Nhược, mẫu thân con có thân phận không thể lộ mặt." Đại phu nhân nhẹ giọng nói:

"Cho nên không thể tuyên bố với bên ngoài rằng con là tiểu thư của gia đình. Điểm này hẳn con cũng hiểu."

"Vì vậy, ở lại phủ, con chỉ là một tỳ nữ hạ tiện, chỉ có thể gả cho một tiểu tư không biết chữ, hoặc bán ra ngoài làm thiếp."

"Nhưng nếu vào cung thì khác. Vân nhi là Thái tử phi, tương lai sẽ làm Hoàng hậu, con là cung nữ thân cận của Hoàng hậu, chí ít cũng có thể gả cho một thị vệ Ngự lâm quân. Chuyện này không phải rất tốt sao?"

"Nhưng nếu giờ con gây chuyện, Vân nhi mất đi vị trí Thái tử phi..."

Đại phu nhân bước đến bên ta, nhẹ nhàng vuốt vai ta, động tác của bà ta nhẹ nhàng đến mức khiến ta có cảm giác như một con rắn độc đang cuốn lấy bờ vai ta, lè lưỡi vờn mồi.

"Vậy con nói xem... con có thể sống yên ổn được không?"

Đúng vậy... sống chẳng dễ dàng gì.

Mạng sống này của ta, chưa bao giờ thuộc về chính ta.

Ta ngoan ngoãn cúi đầu, nhẹ giọng nói: Con hiểu rồi.

"Nhược Nhược nhất định sẽ hết lòng hỗ trợ tỷ tỷ."

Đại phu nhân và phụ thân nhìn nhau, ánh lên nụ cười mãn nguyện.

Sắc mặt Thẩm Thành Vân cũng từ u ám trở nên rạng rỡ.

Sắc mặt tươi tắn này... bọn họ chẳng thể giữ được lâu đâu.

Ta thầm nghĩ trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!