Đêm đó, Sở Ninh Hòa đến cung của ta.
"Thẩm Quý phi vừa khóc ở chỗ ta cả đêm."
Ta khẽ cười, vấn đề lớn nhất trong đời của Thẩm Thành Vân chính là xấu xa mà lại ngu ngốc, lúc này đến khóc với Sở Ninh Hòa, chẳng lẽ hắn sẽ đứng ra làm chủ cho nàng sao?
"Ta đã chuẩn bị xong rồi."
Ta nói nhàn nhạt:
"Ta sẽ đi Bắc Khương."
Ta cảm nhận được hơi thở của Sở Ninh Hòa khựng lại trong thoáng chốc, hắn khẽ nói: Nhược Nhược...
Đủ rồi. Ta nhẹ giọng đáp:
"Đừng nói thêm gì nữa."
Hắn không cam lòng.
Nhược Nhược...
"Ta biết ngươi muốn nói gì." Ta quay lại nhìn hắn:
"Ngươi muốn nói rằng người ngươi yêu từ trước đến giờ luôn là ta."
Ta cắt ngang lời hắn, khiến hắn ngây người.
"Ta biết, ta luôn biết, nhưng mà..."
Trong nụ cười của ta mang theo nét buồn bã.
"Nhưng điều đó có nghĩa lý gì?"
"Ngươi yêu ta, điều đó có nghĩa là trong phạm trù tình cảm, ta là người hợp ý ngươi nhất."
"Nhưng ngươi là hoàng đế, khi tình yêu và quyền lực, và sự an nguy của ngươi mâu thuẫn, ngươi không phải người sẽ chọn tình yêu."
Sở Ninh Hòa im lặng.
"Ta biết ngươi đã làm gì, khi xưa ngươi đưa ta ra khỏi Đông Cung là để tránh cho ta bị Thẩm Thành Vân hãm hại thêm nữa, khi ta ngủ trưa, ngươi lén lút đến thăm ta, nhưng như vậy là chưa đủ."
Ta hít một hơi sâu, dùng cách xưng hô như thuở đầu gặp gỡ.
"Điện hạ... như vậy là chưa đủ, thật sự chưa đủ."
Sở Ninh Hòa nhìn ta, rất lâu sau, hắn khẽ nói.
"Khi xưa đưa nàng ra khỏi Đông Cung, là điều ta hối hận nhất."
"Nàng gặp Địch Hàn vào lúc đó, đúng không?"
Ta ngẩn ra một lát, rồi bật cười.
Hắn có thể tra ra chuyện này, cũng không khiến ta ngạc nhiên.
Nam Trần liên tục thất bại trên chiến trường là do vấn đề quốc khố và binh lực, nhưng Sở Ninh Hòa không phải kẻ ngốc.
Ngược lại, hắn là vị hoàng đế trẻ tuổi muốn xử lý hết những tích tụ sai lầm của thế hệ trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!