Chương 10: (Vô Đề)

11.

Ai ai cũng biết, những gì ghi trong mệnh thư gần như sẽ trở thành sự thật, ta, vị Hoàng hậu này, chắc chắn sẽ sớm qua đời.

Vì thế cung nữ, thái giám đều dám lơ là ta, Phượng Nghi cung của ta hoang tàn như một lãnh cung.

Sở Ninh Hòa không đến cung của ta, nhưng cũng không đến cung của Thẩm Thành Vân, mỗi ngày hắn đều ngủ trong thư phòng, đầu óc rối ren.

Những bản tấu về thất bại nơi tiền tuyến bay về thư phòng hắn nhiều như tuyết rơi, sắc mặt hắn ngày càng tồi tệ.

Triều đình vốn chia thành phe chủ chiến và phe chủ hòa, hôm ấy, người cuối cùng trong phe chủ chiến, chính là cữu cữu của Thẩm Thành Vân, Bành tướng quân, đã quỳ xuống dập đầu.

"Hoàng thượng, không thể đánh tiếp nữa."

Người nam nhân vạm vỡ ấy giờ đây run rẩy như một con chuột:

"Nếu không đầu hàng, kỵ binh thiết giáp của Bắc Khương sẽ giày xéo kinh thành chúng ta!"

Sở Ninh Hòa mặt xám xịt trở về cung, Thẩm Thành Vân toan đến gần hắn, nhưng bị hắn vung tay đẩy ngã xuống đất.

Ta đứng từ xa chứng kiến tất cả, nhưng trong lòng không có chút vui sướng nào.

Thiếu niên văn nhã, lễ độ năm nào mà ta từng yêu mến, giờ đây đã hoàn toàn trở thành một vị đế vương vô tình, lạnh lùng.

Hoặc có lẽ thiếu niên ấy chỉ là vỏ bọc, là hình ảnh mà ta đã tự mình tô vẽ trong những mộng tưởng thuở thiếu thời, còn bản chất của hắn thực ra chưa từng thay đổi.

Ngày hôm sau, Nam Trần đầu hàng.

Sứ đoàn Bắc Khương tiến vào kinh thành, đại diện cho Bắc Khương vương đến để thương lượng điều kiện.

Người đứng đầu sứ đoàn ấy chính là hoàng đệ của Bắc Khương vương, Địch Hàn.

Bắc Khương yêu cầu cắt nhượng mười sáu thành ở phương bắc, Nam Trần trở thành nước chư hầu của Bắc Khương, hàng năm phải cống nạp ngàn lạng vàng, vạn xấp lụa, cùng mười nữ nhân hoàng tộc...

Khoan đã.

Địch Hàn nghe đến đoạn cuối, liền giơ tay ngắt lời:

"Nữ nhân Bắc Khương chúng ta cưỡi ngựa, cầm đao ra trận, xuống ngựa lại có thể ca múa. Người Nam Trần các ngươi, nữ nhân có ích gì?"

Quan lại lập tức gạch bỏ yêu cầu

"mười nữ nhân hoàng tộc".

"Nhưng như vậy thì có hơi ít." Địch Hàn nhếch miệng cười.

"Vậy thì thế này đi, Hoàng đế Nam Trần."

"Ngươi đem Hoàng hậu của ngươi giao cho ta."

12.

Trái ngược với dự đoán của mọi người, Sở Ninh Hòa đã từ chối Địch Hàn.

Hắn quyết định khai chiến.

Toàn bộ triều thần đồng loạt quỳ xuống, Bành tướng quân quỳ ở hàng đầu tiên.

"Hoàng thượng, xin hãy nghĩ lại! Chúng thần biết việc đưa Hoàng hậu đi hòa thân là nỗi nhục lớn, nhưng xin Hoàng thượng hãy nghĩ đến lê dân bách tính, thật sự không thể đánh tiếp được nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!