Chiêu Ngạn cuối cùng vẫn phải tốn tiền mời thợ về sửa quán.
Trong thời gian đó, hắn cùng với Lan Oanh và Viêm Đằng đành ở tạm quán trọ.
Sáng nay, khi thức dậy xuống lầu ăn sáng, hắn nghe ba người nam nhân ở chiếc bàn bên cạnh đang bàn tán về chuyện tìm người cầu siêu.
Chiêu Ngạn đương nhiên không khách sáo, Mao Toại tự tiến với bọn họ.
Người đàn ông ngồi giữa tự xưng Bình Liễn, là tam công tử của Bình gia, ngồi cạnh là hai nô bộc nhà y.
Trên y có hai ca ca đã thành thân.
Bản thân y còn chưa lập gia thất.
Tháng trước, đại ca té giếng qua đời, sau đó không lâu đại tẩu bị giết khi đang ngủ, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ.
Liên tiếp có hai cái chết xảy ra khiến cho toàn bộ Bình gia u ám vô cùng.
Hài tử của đại ca và đại tẩu y lại khóc mãi không dứt, tìm bao nhiêu đạo sĩ về siêu độ cũng không thể làm cho hài tử này im lặng.
Bình Liễn còn nói Bình gia không ngại bỏ tiền, chỉ cần tìm được người cao minh.
Chiêu Ngạn cảm thấy chuyện làm ăn này cũng không khó gì nên nhận lời, hẹn ba ngày sau sẽ đến phủ.
Bình Liễn và hai nô bộc đi rồi, Chiêu Ngạn tiếp tục ngồi lại bàn ăn, hốt nhiên nghe được từ trên lầu vọng xuống tiếng đập bàn gõ chén huyên náo.
Hắn nhìn lên, sau một căn phòng giăng đầy màn trướng đang mở rộng cửa, có đám đông tụ tập hò hét vui vẻ.
Hắn không rõ là chuyện gì, viện cớ gọi tiểu nhị lại châm thêm trà nóng và chỉ tay hỏi:
"Ở trên đó có gì vui vậy?"
Tiểu nhị cười:
"Có một vị công tử trông khôi ngô lắm đang đấu tửu với đám khách trọ ấy mà. Kể ra công tử ấy đúng thật không phải là người. Từ sáng sớm tới giờ đã uống hơn trăm vò rượu, quật ngã hơn chục vị tráng hán rồi. Cậu ta lại vung bạc không cần suy nghĩ, khiến cho lão bản vừa tính tiền vừa cười đến no bụng."
Chiêu Ngạn nghĩ thầm trọng bụng, ăn xong nhất định phải lên tham gia cuộc vui, nhưng mà khi hắn ăn xong, vị công tử của căn phòng kia đã bước ra ngoài, đám đông tiếc nuối giải tán.
Điếu Huyền tóc đỏ búi cao, dùng trâm bạc cố định lại, mái phủ lòa xòa trước trán, tai phải đeo khuyên tròn lớn.
Y phóng từ lầu hai xuống, thân thể nhẹ nhàng như chim yến, chạm đất không chút khó khăn nào.
Vừa xuống đất, y đã tóm lấy một người bất kỳ ngang qua trước mặt hỏi:
"Có biết Tình Nhân Quán ở đâu không?" Người này lắc đầu.
Chiêu Ngạn gấp gáp giơ cao tay: Ta biết nè!
Điêu Huyền nhìn hắn, từ từ rảo bước tới.
Chiêu Ngạn chao đảo, thật sự lại muốn chửi thề.
Mẹ nó! Một Viêm Đằng đẹp chói lóa đã đủ để hắn ghen ăn tức ở cả ngày lẫn đêm rồi, giờ đây còn gặp một người đẹp không thua kém như nhật nguyệt tương tranh thế này thật không biết phải nói gì luôn.
Hắn rất muốn hỏi bọn họ ăn cái gì lớn mà đẹp đến làm lu mờ tầm nhìn cả thiên hạ như vậy?
"Huynh đệ, Tình Nhân Quán phải đi thế nào vậy?"
Hắn có chút tự hào ngẩng cao cổ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!