Chương 29: (Vô Đề)

Buổi tối, Chiêu Ngạn đi tắm xong trở lại quán, phát hiện trước cổng có khối gì lù lù đang nằm bất động.

Một khối xanh thẫm.

Ký ức quay về.

Hình ảnh quen thuộc.

Chiêu Ngạn đứng đơ ra một lúc lâu mới dám bước tới, cúi thấp người nhìn kỹ khuôn mặt của cái khối này, cứ tưởng chỉ là sự nhầm lẫn nào đó thôi nhưng quả thực lại là Viêm Đằng.

Một Viêm Đằng mang khuôn mặt như lần đầu tiên họ gặp gỡ ở quán này.

Chiêu Ngạn đứng thẳng người dậy, lại đơ ra, dụi dụi mắt nhìn thêm lần nữa, vẫn đơ ra, tim đập bình bịch, cơ thể hơi run lên.

Một thoáng giây, hắn tự trấn an mình, rồi nhấc chân lên, sau đó bước qua khối lù lù này.

Mẹ nó! Xem như không thấy gì đi!

Khối lù lù nắm chân hắn kéo lại, giọng mệt mỏi: Cứu ta!

Hắn nhúc nhích chân, khối lù lù nắm rất chặt, cố tình không cho hắn đi.

Bất đắc dĩ, hắn phải quay lại đỡ y lên, đem vô bên trong quán.

Lan Oanh đang trèo lên bàn thờ vẽ thêm bộ râu rậm cho bức tranh của Chiêu Ngạn.

Thấy Chiêu Ngạn bước vào vội vàng nhảy xuống.

Chiêu Ngạn nhìn lên, thấy bộ râu thật sự muốn chửi con bé, nhưng mà trên thân đang mang theo khối nặng trĩu so với bộ râu kia còn phiền phức hơn nhiều, bèn thu lại nộ khí, ném Viêm Đằng xuống ghế.

Lan Oanh nhìn kỹ người vừa bị ném xuống, chợt la hét vui mừng:

"Mỹ ca ca! Mỹ ca ca trở về rồi sao?"

Viêm Đằng chập chờn mở mắt ra, chớp chớp, ngáp ngáp, rồi vươn vai ngồi thẳng: Cô bé, muội là ai?

Lan Oanh đứng hình.

Chiêu Ngạn nghía mắt sang, lông mi giật giật.

Lan Oanh hướng Chiêu Ngạn:

"Mỹ ca ca mất trí nhớ rồi hả?"

Chiêu Ngạn nhún vai.

Lan Oanh bĩu môi buồn rũ rượi nhìn Viêm Đằng:

"Mỹ ca ca, là muội, Lan Oanh đây. Huynh có thể quên bất cứ ai nhưng sao có thể quên muội chứ?"

Chiêu Ngạn chen vô:

"Làm như lúc trước hắn thân với muội lắm vậy?"

"Đương nhiên rồi. Mỹ ca ca là thần tượng của muội mà."

Viêm Đằng giơ tay xen ngang:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!