Chương 25: (Vô Đề)

Viêm Đằng mỉa mai: "Đây là thứ mà các ngươi gọi là tận mắt chứng kiến đó hả?"

Ảnh Điệp bất bình nói: "Cứ xem như ngươi không mở Khải Huyền Nhai thì chuyện của Văn Cơ vẫn chưa xong đâu."

Viêm Đằng biến ra Hung Thần Đồ giơ cao: "Hồn phách của Văn Cơ ở trong đây.

Ta với tỷ ấy quan hệ thế nào? Là ai thực sự giết chết tỷ ấy? Đáp án đều ở đây cả."

Thiên Đế nói: "Vậy thì gọi hồn phách của Văn Cơ ra đây."

Viêm Đằng lắc đầu: "Hiện tại thì chưa được.

Xin người cho con thêm chút thời gian."

Bành Dã xen vào: "Đại điện hạ, ngươi giao thứ ấy cho ta, ta giúp ngươi gọi hồn phách Văn Cơ ra."

Viêm Đằng cười vào mặt hắn: "Lỡ như ngươi làm hỏng nó, hoặc là nói ngươi không gọi được tỷ ấy ra, ta sẽ không còn đường nào chối cải tội danh giết tỷ ấy.

Đồ vật của ta, tự ta có cách."

Viêm Đằng hướng Thiên Đế, cúi người: "Xin cho con bảy ngày thời gian, con nhất định sẽ cho người và Thần giới một câu trả lời minh bạch."

Thiên Đế hỏi lại: "Nếu sau bảy ngày mà con không gọi được thì thế nào? Triều Phượng, con nên nhớ là dù con có tội hay không, chỉ tính chuyện con tự ý bỏ trốn khỏi Thần giới khi đang bị nghị tội cũng là một tội."

Chiêu Ngạn sững người ra.

Trời a! Cái luật lệ chó má kiểu gì vậy? Bị oan mà cũng không cho người ta bỏ trốn, bảo ngồi yên chờ chết sao?

Viêm Đằng hít sâu: "Nếu như bảy ngày mà không có đáp án, con tình nguyện một mạng đền một mạng cho Văn Cơ, nhảy xuống Khải Huyền Nhai chuộc tội."

"Không được!" Chiêu Ngạn hét lên.

Thanh âm của hắn bị Bích Lương Cầm phong ấn lại, không ai nghe thấy ngoại trừ Viêm Đằng.

Viêm Đằng cứng cỏi nói tiếp: "Nhưng nếu chứng minh được chuyện năm xưa là do có kẻ một tay xúi giục vu hại con, xin phụ đế trừng trị nghiêm minh, trả lại công đạo thích đáng cho con."

"Được, ta hứa với con."

Thiên Đế đứng lên định giải tán nhưng Ảnh Điệp bỗng bước ra hỏi:

"Chắc gì kẻ mà đại điện hạ gọi ra là Văn Cơ mà không phải là giả mạo?"

"Vậy chỉ cần mời Long vương đến nhìn nhận một chuyến." Thiên Đế nói rồi phủi tay đi.

Chúng thần giải tán.

Hoàn Khuê đến nói với Viêm Đằng: "Đại điện hạ, nếu có gì cần ta giúp sức thì xin đừng ngần ngại." Nói xong, Hoàn Khuê cũng lui ra.

Mộ Tước đến bên cạnh Viêm Đằng, có chút giận hờn không thể nói rõ: "Đại ca, sao lại đem tính mạng ra hứa hồ đồ như thế?"

"Người có thể chết, nhưng danh tiếng không thể bị hủy."

"Ta sẽ không để cho huynh chết.

Huynh theo ta về cung Quảng Thước đi."

Mộ Tước nắm lấy tay Viêm Đằng nhưng bị y giật lại: "Không cần ngươi quan tâm.

Ta về cung của chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!