Chiêu Ngạn và Viêm Đằng thuê hai phòng liền vách ở quán trọ qua đêm.
Trước khi ngủ, Chiêu Ngạn bứt một sợi tóc dài của mình, dùng bùa yểm lên, biến thành sợi dây dẻo dai.
Hắn tự cột một đầu vào cổ tay phải, đầu còn lại cột lên cổ tay phải của của Viêm Đằng.
Viêm Đằng biến cho sợi dây trở nên vô hình.
Cách này có thể giữ cho ý thức của họ tương liên trong giấc ngủ, tuy nhiên, chỉ có giá trị ngắn ngủi trong một giấc ngủ, khi tỉnh dậy sợi tóc sẽ biến mất.
Để cho an toàn, Viêm Đằng còn thi pháp lên bức tường ngăn cách giữa hai phòng, nói với Chiêu Ngạn: "Tạm thời bức tường này sẽ trở nên trong suốt, chúng ta ở phòng nào cũng có thể nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của nhau."
"Vậy ngủ thôi.
"Chiêu Đằng nói. Viêm Đằng gật đầu, bước qua bức tường trở về phòng mình. Chiêu Ngạn sợ bùa yểm không linh, sờ lên cổ tay gọi thử:"Viêm đại quý nhân!"
"Hử?"
"Chỉ gọi cho vui thôi! Ha ha…"
"Ngủ đi!"
"Ừm, hồi hộp quá, ngủ không được."
"Đừng có bảo ta qua dỗ ngươi đấy." Viêm Đằng cảnh cáo trước.
"Ta mới không thèm. Ta hát nha, hát một chút chắc ngủ được. Có con thỏ trắng nhỏ a a a, chạy vào rừng chơi đùa a a a, gặp một con sói lớn a a a, thỏ bị ăn thịt rồi a a a…"
Viêm Đằng nhăn mặt:
"Ngươi hát cái quỷ gì vậy? Im miệng! Ngủ đi!"
"Nhưng ta ngủ không được." Chiêu Ngạn kỳ kèo.
"Hay ngươi hát cho ta nghe đi."
"Không biết!"
"Kể chuyện cũng được."
"Không biết luôn!"
"Thế ngươi biết gì?"
"Ta chỉ biết nếu ngươi còn chưa chịu ngủ, ta qua siết cổ cho ngươi chết luôn!"
"…
"Gần giờ Tý, Chiêu Ngạn mới thiu thiu chợp mắt. Hắn thấy thân thể nhẹ tênh trôi dạt giữa một biển hoa, giống như bị một lực hút vô hình nào đó hút lấy chứ không phải bước đi. Trôi đến nửa chừng, gặp được cái bóng áo đỏ tung bay trong gió thì dừng lại. Chiêu Ngạn bị Cố Mậu Chi ôm vào trong ngực, môi mắt gần đến mức chỉ cách nhau một lớp mạng che:"Ngạn nhi, ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của nàng.
Ta đến để đáp ứng nàng."
"Ngươi là ai?
"Chiêu Ngạn ém giọng đẩy hắn ra, vờ vĩnh hỏi, hai mắt không quên vừa e lệ vừa âm thầm ngó quanh. Mẹ kiếp! Tên đại quý nhân kia trôi dạt đến phương nào rồi sao không thấy?"Ta là đệ tử của Nguyệt lão, cai quản cõi mộng của nhân gian.
Ở trong mộng này, mọi thứ đều thuộc về ta, bao gồm cả nàng.
"Cố Mậu Chi lại vươn tay ôm sát hắn vào. Hắn lại đẩy ra, giằng co một hồi thì hơi hoảng lên. Quả thực trong mộng chính là địa bàn của tên này, hắn dường như chẳng còn chút sức lực nào mà phản kháng."Công tử, chờ chút…chờ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!