"Vậy ngươi đến thôn này là để truy bắt Tằng Thư sao?"
"Ta đúng là muốn bắt Tằng Thư, nhưng Tằng Thư được Thần giới bảo vệ, ta làm sao mà bắt nổi? Gần đây, Tằng Thư mới xuống nhân gian, bất quá lại đi cùng với Hồng Lô.
Hồng Lô muốn giết Triều Phượng đến điên rồi.
Ta nói cho cô ta biết sự thật, cô ta lại nói chẳng quan trọng, dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Hơn nữa chính là do Tằng Thư cứu cô ta, nếu không năm ấy một mình cô ta ở Thần giới đã chẳng sống nổi.
Hai bọn họ bây giờ có cùng một chủ nhân.
Ta đối đầu với Tằng Thư cũng xem như đối đầu với cả Hồng Lô, cho nên chưa thể ra tay."
Chiêu Ngạn không đồng tình về việc Hồng Lô vô duyên vô cớ đem cái chết của người yêu cô ta đổ tội cho Triều Phượng, nhưng có một chuyện Hồng Lô nói rất đúng.
Năm ấy là ai phản bội ai thì còn quan trọng gì, đều đã là chuyện cũ rích tới nỗi chẳng ai muốn nhớ.
Chỉ có đầu gỗ như Viễn Hành vẫn còn tức tối mà đi tìm cho ra lẽ.
"Vậy vừa hay. Ngươi bỏ qua chuyện cũ đi. Miễn còn sống là tốt rồi."
"Ngươi không tức giận sao?" Viễn Hành không tin được Chiêu Ngạn lại ngang nhiên vô trách nhiệm, xem nhẹ mọi thứ như thế.
"Tức giận cũng chẳng thể biến thành cơm mà ăn. Huống hồ hiện tại ta và Ân Ni sống cũng không tệ. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện."
"Ta không cao cả được như ngươi." Viễn Hành rót một tách trà uống cái ực như nuốt trôi cơn giận xuống.
"Nói cả buổi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết vì sao lại đến thôn này?" Chiêu Ngạn lại hỏi.
"Ta mất dấu của Tằng Thư rồi, chỉ còn biết đi theo Hồng Lô. Hồng Lô đang ở thôn này. Ta nghĩ hai người bọn họ có kế hoạch gì đó, sớm muộn cũng sẽ gặp nhau để liên lạc thôi."
"Không phải ngươi nói không thể ra tay sao?"
"Khi hai người họ đi cùng nhau, ta đánh Tằng Thư thì Hồng Lô cũng xen vào nên mới không ra tay được. Nếu là lúc Tằng Thư đi một mình thì đương nhiên có thể. Các ngươi không muốn tính nợ cũ là các ngươi rộng lượng, nhưng ta sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô ta đâu."
Lan Oanh nghe đến đây thì hỏi:
"Hành ca ca, huynh vẫn còn pháp lực sao?"
Viễn Hành ngỡ ngàng:
"Đương nhiên là còn! Sao muội hỏi kỳ vậy?"
Chiêu Ngạn và Lan Oanh nhìn nhau cười.
Chiêu Ngạn thản nhiên nói:
"Bọn ta lúc lên được Khải Huyền Nhai đều mất hết rồi."
Viễn Hành có chút không tự nhiên hỏi lại:
"Vậy sao? Thế thì lạ quá, cả ta và Hồng Lô đều còn mà."
Đúng là lạ quá. Chiêu Ngạn cũng hùa theo cho có với Viễn Hành, không định đào sâu vào.
Ra khỏi tửu lâu, Viễn Hành cùng với Chiêu Ngạn và Lan Oanh chia đường mà đi.
Lan Oanh sống cạnh Chiêu Ngạn đã lâu, nhìn thái độ khi nãy của hắn đã ngầm hiểu ra gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!