Đồng Nghị đúng hẹn đưa bà lão đến gặp Chiêu Ngạn và Viêm Đằng.
Bà lão tự xưng họ Tống, ngoài ra không chịu nói gì thêm, chỉ muốn lấy đi Thái Cực Song Diện Bảo.
Chiêu Ngạn bảo Đồng Nghị về trước, có y ở đây hắn hỏi chuyện bà lão thật không tiện.
"Tống đại nương, bà chọn lựa im lặng chắc là phải biết nhiều hơn bọn ta. Bọn ta không có ác ý, chỉ bởi đã có rất nhiều người vì ngọc bội ấy chết đi, cho nên Đồng tiên sinh mới ủy thác bọn ta điều tra rõ ngọn ngành. Mong bà giúp đỡ."
Chiêu Ngạn lên tiếng.
Tống đại nương lắc đầu kiên định:
"Các vị đừng biết thì hơn. Chuyện chẳng có gì tốt lành, cớ sao phải khơi lại?"
"Tống đại nương, bọn ta đã lỡ dấn sâu vào rồi, không tìm thấy đáp án há có thể dừng lại? Không biết bà đang che giấu điều gì, nhưng bọn ta cũng biết một chút, hay là để bọn ta kể lại cho bà nghe. Nếu có gì không đúng, bà giúp bọn ta sửa lại, được không?"
Đôi mắt của Tống đại nương dao động mạnh nhưng lại im lặng.
Chiêu Ngạn bèn nói tiếp: "Cung vương Bàn Khải tình cờ phát hiện một kho báu.
Để độc chiếm nó cho riêng mình, ông đã tạo ra một cặp chìa khóa gọi là Thái Cực Song Diện Bảo.
Một cái tự giữ, cái kia cho thê tử ông.
Để tránh sự truy bắt của hoàng đế, cả hai chia ra chạy trốn, không may thê tử ông bị bắt và giết.
Chuyện chạy trốn vốn rất cẩn mật nhưng hoàng đế vẫn biết được, do đó Bàn Khải nghi ngờ có kẻ phản bội.
Trước lúc chết, ông dùng máu mình lập lời nguyền trên Thái Cực Song Diện Bảo, để cho thuộc hạ thân tín Điền Trung đem nó đi báo thù kẻ phản bội kia.
Ta nói không sai chứ?
"Tống đại nương vẫn im lặng, hai tay bấu vào ống tay áo rối loạn. Viêm Đằng xen vào:"Bà không nói ra, có lẽ cho rằng mình làm vậy là để không hại thêm người nào nữa.
Nhưng mà, vì sự im lặng của bà, đã có rất nhiều mạng người phải trả giá.
Bọn họ không thể cứ chết bất minh bất bạch không nguyên do như thế.
Ít nhất, bọn họ có quyền biết được vì sao mình lại chết.
Còn vị Đồng tiên sinh kia nữa, ông ta suýt nữa mất mạng vì nó, ông ta cũng cần một câu trả lời rõ ràng.
Đây không phải chuyện bà muốn giấu liền có thể giấu đi một cách ích kỷ.
"Tống đại nương thở dài thườn thượt, miễn cưỡng nói:"Thôi được, ta sẽ nói cho các vị biết sự thật.
Ta vốn là nhũ mẫu của vương phi, Điền Trung là con trai của ta, được ta giới thiệu đến chỗ vương gia làm thị vệ.
Năm ấy, ta tuổi tác đã cao xin cáo lão hồi hương, vì vậy mà tránh khỏi biến cố.
Vương gia tuy thoát được truy binh của hoàng đế nhưng bị thương rất nặng.
Con trai ta thấy vậy bèn đưa ngài về thôn nhỏ nơi ta đang sống ẩn náu, kể từ đấy, bọn họ lưu lại ở đó.
Vương gia và vương phi tình cảm vô cùng sâu nặng.
Khi hay tin vương phi qua đời, ngài ấy bất chấp thương tích ngày đêm chiêu hồn vương phi, mong muốn gặp được vương phi một lần cuối nhưng không như ý, ngược lại khiến bản thân kiệt quệ, như nến tàn trước gió.
Khi sắp chết, vương gia đã trăn trối lại với con trai ta, muốn nó thay ngài báo thù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!