Chương 14: (Vô Đề)

Điếu Huyền đang ngồi vắt chân lên bàn vừa uống rượu, vừa chống tay hờ hững nhìn mấy người tí hon bằng lửa đang nhảy múa lung tung trên mặt bàn.

Quỷ giới náo loạn thì y không thích, nhưng yên bình quá thì y lại chán, cứ đi lung tung tìm chuyện để làm với đám tiểu quỷ kể ra cũng chẳng vui vẻ gì.

Làm quỷ hay làm người đều cần có mục tiêu, mà mục tiêu của y lại quá khó để nắm bắt.

Tu Viên đẩy cửa vào đại điện, mang theo một chồng sách mới cho Điếu Huyền đọc.

Điếu Huyền ngao ngán hớp một ngụm rượu rồi nói:

"Ngày nào ngươi không tìm việc cho ta làm thì ngày ấy sống không nổi à?"

Tu Viên đặt đống sách nặng xuống bàn, nhìn mấy người lửa do Điếu Huyền dùng pháp lực tạo ra, nhăn trán:

"Chủ thượng, lần này là những sổ sách quan trọng thật sự, không phải đùa ngươi nữa. Ta sắp đi rồi."

Trước thái độ nghiêm túc của Tu Viên, Điếu Huyền đặt vò rượu sang bên: Đi đâu?

"Trước kia chẳng phải ta nói với ngươi rồi sao? Ta sẽ chỉ giúp đỡ ngươi cho đến khi tìm thấy con đường phải đi.

Ta nghĩ mình cũng sắp biết được con đường phải đi rồi, cho nên là lúc thích hợp chuẩn bị bàn giao lại tất cả công việc.

Có nhiều người ở Quỷ giới tài năng hơn ta, và muốn giữ lấy chức vị Quỷ phán này hơn ta.Ý của ngươi là sẽ không quay trở lại?

"Trong đáy mắt của Điếu Huyền dâng lên chút gì đó xót xa. Thê tử y đã không còn, Tu Viên cũng đi mất, chẳng khác nào nói ở Quỷ giới này từ nay về sau chỉ còn mình y cô độc? Nghĩ đến có chút thê lương cực hạn."Có lẽ vậy.

Bao nhiêu năm qua đều nhờ ngươi chiếu cố, ta mới có thể vô lo vô nghĩ ở Quỷ giới này trải qua những ngày an nhàn.

Ta nợ ngươi một ân huệ rất lớn, nhưng ngươi lại có tất cả rồi, vốn không cần ta trả ơn gì nữa.

Để ta uống với ngươi một lần.

"Tu Viên cầm lấy vò rượu uống dở của Điếu Huyền, đưa lên miệng nốc cạn. Điếu Huyền giật mí mắt, nếu y nhìn không nhầm thì đó chính là vị trí mà y vừa nhả môi ra."Sao vậy?

"Tu Viên đặt vò rượu rỗng xuống. Điếu Huyền trấn tĩnh lại:"Không gì! Thật ra ngươi đã giúp cho ta rất nhiều rồi.

Tính của ta tùy hứng, đều nhờ ngươi sắp xếp mọi thứ chu toàn thay ta.

Vì có ngươi nên cảm giác như luôn rất yên tâm.Ngươi tìm một Quỷ phán khác, biết đâu còn siêng năng hơn cả ta, làm tốt hơn cả ta.

Nhưng mà…

"Tu Viên trầm giọng xuống, thoáng buồn bã."Đừng có mỗi lần đi xa về là tùy tiện leo lên giường người ta ngủ.

Nếu sợ ngủ ở chính phòng mình nhớ lại những ký ức không vui, có thể ngủ ở phòng khác.

Địa Hạ cung này cũng không thiếu phòng cho ngươi ngủ.Không phải với ai ta cũng làm vậy.

Ta nói rồi, chỉ với ngươi mới thấy yên tâm, cho nên ngủ trên giường của ngươi cũng rất thoải mái.Tu Viên cười gượng:Thoải mái cũng chỉ có mình ngươi.

Lần nào ngươi chiếm giường ta, ta cũng phải ngủ ở thư phòng, rất khó chịu.

Thôi không nhắc nữa, dù sao tiễn biệt đã xong, ta đi đây."

Tu Viên quay đi, bước đi rất chậm, nhưng mãi cho đến lúc ra tận cửa cũng không nghe Điếu Huyền gọi lại câu nào.

Tiễn biệt giữa bọn họ không ngờ lại nhạt nhẽo như vậy.

Bên ngoài Địa Hạ Cung, có một vị đạo sĩ đang chờ Tu Viên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!