Chương 13: (Vô Đề)

Tu Viên xem xong đống sách trong kho thì đi ra ngoài phòng khách nói với Viêm Đằng và Chiêu Ngạn:

"Ta đã kiểm tra rồi, không có cái tên nào là Lâm Nhất Chỉ cả, cũng không có ai từng nói qua chuyện gì hoặc làm gì liên quan đến ngọc bội Thái Cực Song Diện Bảo được ghi chép lại tại Quỷ giới. Nếu đã chiêu hồn được, tại sao không chiêu thêm vài lần hỏi cho rõ?"

Chiêu Ngạn lắc đầu:

"Thuật chiêu hồn không chỉ tiêu tốn pháp lực, còn tiêu tốn khí tức của người thi pháp. Một tháng chỉ có thể làm được một lần thôi."

Tu Viên lại nói:

"Không chiêu hồn được thì vẫn có thể thông qua đồ vật nhìn thấy ký ức cuối cùng trước khi chết của một người."

Bằng các nào?

Chiêu Ngạn nghe vậy liền mừng rỡ lên.

"Ta không biết, nhưng ở Quỷ giới có một cao nhân làm được điều đó. Chỉ là, nếu ta nói cho các ngươi biết nơi hắn ở, quý nhân nhà ngươi phải giúp lại ta một việc khác."

Chiêu Ngạn chưng hửng, nhìn sang Viêm Đằng.

Viêm Đằng hỏi: Việc gì?

Tu Viên nói với Chiêu Ngạn:

"Ngươi tạm ra ngoài một lúc. Việc này là bí mật của riêng ta."

Chiêu Ngạn hứ một tiếng, không cam tâm bước ra ngoài khép cửa lại.

Chơi với nhau đã lâu như vậy, thế mà Tu Viên còn có cả chuyện công khai giấu giếm hắn.

Tu Viên hướng Viêm Đằng, đứng nghiêng người vái một cái rồi nói: "Đại điện hạ, nếu hôm nay ngươi không đến đây thì ta cũng đã định đến tìm ngươi.

Ta xin nói thẳng.

Lúc ta còn sống luôn bị ám ảnh bởi một thứ mà ta không biết rõ là gì, nó luôn xuất hiện trong giấc mơ, đến khi ta tỉnh lại biết rõ mình vừa mới nằm mơ, là giấc mơ vô cùng quan trọng, nhưng một chút cũng không nhớ được.

Cho đến khi ta gặp một vị đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm, ông ta nói thứ luôn ám ảnh ta chính là ký ức tiền kiếp, mà thứ ta mơ thấy cũng là những chuyện trong tiền kiếp từng xảy ra.

Một người đã chết khi tiến vào luân hồi sẽ bị xóa sạch ký ức tiền kiếp, nhưng hẳn là đâu đó trong tiềm thức của ta vẫn còn lưu lại chẳng thể nào quên được.

Ông ta bảo cho bản thân thêm chút thời gian thì sẽ nhớ ra, còn hẹn ngày sau gặp lại.

Tuy nhiên, đến tận lúc chết đi, ta vẫn không nhớ được, vì vậy dù có cơ hội tiến vào luân hồi, ta đã tình nguyện từ bỏ để trở thành quỷ.

Ta ở Quỷ giới này đợi vị đạo sĩ đó một trăm ba mươi hai năm.

Mấy hôm trước, ông ta cuối cùng cũng đến tìm ta, nói rằng thọ mệnh sắp tận, vốn là có thể lên trời, nhưng do từng tiết lộ quá nhiều thiên cơ nên sẽ lại bị đày vào luân hồi.

Khi biết ta vẫn chưa nhớ lại gì, ông ta chỉ cho ta một cách, đó là uống ba giọt máu của thần long hoặc phượng hoàng, cưỡng ép khôi phục trí nhớ.

"Viêm Đằng hiểu ngay:"Ngươi muốn xin máu của ta?

"Bởi vì y chính là phượng hoàng."Phải!Tu Viên thừa nhận.Ta là thần, ngươi là quỷ, cứ xem như ta chịu cho, ngươi uống vào sẽ tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể.

Đáng không?Ta từ người trở thành quỷ, đợi hơn trăm năm vẫn cứ luôn tâm tâm niệm niệm về một ký ức mà mình không nhớ được.

Ngài hỏi ta đáng hay không?

Ta không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!