Chương 10: (Vô Đề)

Tại Địa Hạ Cung của Quỷ giới, trong đại điện, Điếu Huyền ngồi trên bàn ăn táo, một chân gác lên, một chân buông xuống nói với Viêm Đằng:

"Bình tĩnh chờ đợi đi. Sự việc cũng lâu rồi nhưng nên đám tiểu quỷ cần thêm thời gian đi tìm kiếm. Ta nghe lời ngươi không báo với Tu Viên, điều hắn đi nơi khác làm việc rồi."

Viêm Đằng quệt một vệt bụi trên cửa sổ hỏi:

"Nơi này không ai quét dọn sao?"

"Ngươi bớt sạch sẽ giùm ta. Đây là Quỷ giới, bụi bặm thì thổi một phát là bay thôi, cần gì quét cho mệt? Cho dù có ăn bụi vào cũng không chết được lần nữa."

Viêm Đằng ngao ngán lắc đầu.

Điếu Huyền ăn đến trái táo thứ ba thì cuối cùng cũng có tiểu quỷ chạy vào dâng lên một xấp hình.

Điếu Huyền cho y lui ra.

Viêm Đằng bước lại bàn, nhận xấp hình từ tay Điếu Huyền.

Viêm Đằng xem từng người, đọc kỹ thông tin bên dưới, chợt dừng lại trước tờ giấy vẽ một bé gái.

Ân Ni!

Viêm Đằng đặt tờ giấy xuống bàn.

Đây chính là Lan Oanh.

Lan Oanh khi còn sống khắc chết phụ mẫu và hai ca ca, sau này theo đoàn xiếc phiêu bạt khắp nơi, cũng dần khắc chết mọi người trong đoàn xiếc.

Đi đến đâu cũng bị xem là sao chổi.

Một sáng mùa thu, nhảy sông tự tử.

Viêm Đằng lật thêm mấy tờ, lại rút ra một cái khác.

Không nghi ngờ gì nữa, Chiêu Ngạn đích thực là hung, tên gọi Tô Thương.

Phụ mẫu qua đời khi còn rất nhỏ, cùng muội muội không còn chốn nương tựa, nhưng rồi muội muội cũng chết.

Bị xua đuổi ra khỏi kinh thành, lưu lạc nhiều nơi, đến nơi nào cũng gieo rắc cái chết cho những người xung quanh.

Cuối cùng xung quân, chết trong chiến trận.

Điếu Huyền ngó lén vào tờ giấy, vừa ăn vừa nói:

"Tô Thương! Cái tên này đã từng rất nổi danh, bởi vì hắn là hung có oán khí sâu nặng nhất trong Thập Nhị Hung. Có lẽ do chết trên chiến trường, cho nên bao nhiêu loại oán khí cũng bị hắn hút hết vào người."

Viêm Đằng buông tờ giấy, chống hai tay xuống bàn, cẩn thận lặp lại hai chữ: Tô Thương!

Nhớ ra gì sao?

Viêm Đằng gật đầu: "Nếu chỉ dựa vào khuôn mặt thì thật sự không thể nhớ ra, bởi vì chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, nhưng cái tên này thì ta nhớ.

Trong Thập Nhị Hung năm đó, thần giới muốn xử chết hết toàn bộ.

Tuy nhiên, ta phát hiện có năm hung chưa từng lạm sát mạng người nên chỉ cho họ xử trí bảy hung kia, bảo Lương Trọng thả năm hung đó ra.

Tô Thương là một trong số ấy.

Hắn đã nhờ Lương Trọng nói với ta ân tình ghi khắc cả đời không quên, còn kèm theo một hoa sen xếp bằng giấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!