Lục Tề Minh khựng lại một giây.
Chẳng mấy chốc, giọng nói mềm mại kia lại vang lên với giọng điệu trò chuyện bình thường hỏi anh: "Không phải anh nói cũng đi ăn với đồng nghiệp sao? Đồng nghiệp của anh đâu?"
"Về đơn vị trước rồi." Lục Tề Minh nói.
Nghe vậy, Tiền Đa Đa tò mò ngước mắt nhìn anh: "Anh không cần về đơn vị sao?"
"Cũng cần."
Tiền Đa Đa càng thêm khó hiểu, bật cười: "Vậy sao anh không đi cùng đồng nghiệp mà lại một mình lảng vảng ở cửa nhà hàng?"
Lục Tề Minh: "Muốn chào cô một tiếng rồi đi."
"…"
Hóa ra là cố ý đợi cô ở bên ngoài sao?
Nụ cười thoải mái trên mặt Tiền Đa Đa hơi khựng lại, giây tiếp theo, ánh mắt cô lại rơi vào vết thương trên mu bàn tay anh, "Cũng may anh đã kéo tôi một cái, nếu không bây giờ tôi đã nằm trong bệnh viện rồi. Thật sự rất cảm ơn anh."
"Đổi lại là bất kỳ ai gặp phải tình huống đó thì họ cũng sẽ làm như tôi thôi." Lục Tề Minh nói, "Cô không cần để bụng."
Tiền Đa Đa khẽ cười mà không nói gì.
Sau khi sát trùng vết thương cho Lục Tề Minh, cô lại bóc miếng băng cá nhân vừa mua, lấy một miếng dán lên, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận.
"Xong rồi." Tiền Đa Đa bỏ bông gòn đã dùng vào túi ni lông, định đứng dậy.
"Làm phiền cô Tiền rồi." Lục Tề Minh nói.
Tiền Đa Đa vứt rác xong quay lại, vừa thu dọn đồ đạc vừa tiện miệng hỏi Lục Tề Minh: "Anh lái xe đến à?"
Lục Tề Minh: "Không."
Tiền Đa Đa: "Vậy thì tốt. Xe của tôi đỗ ở một khu dân cư gần quán trà, làm phiền anh Lục đi bộ một chút nhé."
Lục Tề Minh khẽ nhíu mày.
Tiền Đa Đa chỉ vào mu bàn tay anh, giải thích: "Tôi định đưa anh đến bệnh viện khám gấp, để bác sĩ tiêm cho anh một mũi vắc
-xin uốn ván."
Nghe xong lời cô gái, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Lục Tề Minh im lặng mấy giây rồi mới nói: "Không cần đâu."
"Vừa nãy tôi nhìn kỹ vết thương của anh rồi, hình như hơi sâu. Phòng ngừa vẫn hơn không, cứ tiêm một mũi cho chắc ăn."
Lục Tề Minh: "Thật sự không cần."
"Có tác dụng đấy ạ." Tiền Đa Đa rất nghiêm túc khuyên nhủ, "Trên thế giới mỗi năm có gần một triệu người mắc uốn ván mà tỷ lệ tử vong của bệnh này rất cao. Tôi biết anh Lục sẽ cảm thấy tôi làm quá nhưng xin anh hiểu cho, anh bị thương vì tôi nên tôi chỉ không muốn anh gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào."
Lục Tề Minh khẽ cụp mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành và tha thiết này, nhất thời không nói nên lời.
Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên vào trường quân sự năm mười tám tuổi, người hướng dẫn trong đội đã nói với họ rằng quân đội nhân dân là vì nhân dân. Bảo vệ nhân dân, bảo vệ người yếu thế chẳng qua là bản năng và trách nhiệm khắc sâu vào gen của mỗi quân nhân.
Anh không cảm thấy hành động của mình đáng để cô ấy cảm kích đến vậy.
Thực tế, theo Lục Tề Minh, vết thương ngoài da như thế này căn bản không tính là gì.
Để Tiền Đa Đa sát trùng và xử lý vết thương cho anh, có hai lý do, một là để cô yên tâm, hai là anh có chút tâm tư, muốn có thêm thời gian ở riêng với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!