Chương 70: Hoàn chính văn

Làm đồ ngọt đối với Tiền Đa Đa mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Món Kunafa cô làm ngọt thanh không ngấy, kết cấu mềm mượt, vừa ra lò đã được lũ trẻ yêu thích.

Không chỉ Tami và Leyla, mà còn cả những đứa trẻ tị nạn khác trong trại.

Tiền Đa Đa rất vui.

Ban ngày cô cùng đoàn làm phim ghi hình, tối về lại xắn tay vào bếp làm đủ loại bánh ngọt đặc sản Trung Đông cho bọn nhỏ.

Chưa đầy hai tuần, nhiều đứa trẻ đã bỏ đi sự đề phòng, thật lòng yêu quý cô chị phương Đông xinh đẹp này.

Chuyện Tiền Đa Đa làm bánh cho trẻ tị nạn nhanh chóng đến tai đạo diễn phim tài liệu.

Nadir Hassan vô cùng ngạc nhiên.

Sau phút bất ngờ, vị lãnh đạo truyền thông đầy trí tuệ suy nghĩ hồi lâu rồi nảy ra ý tưởng mới.

Ông tìm Tiền Đa Đa, đề nghị đưa cảnh cô làm bánh cho trẻ tị nạn ở trại Zaman vào phim.

Nadir cho rằng, món ngọt của Tiền Đa Đa không chỉ nuôi dưỡng thể xác nhỏ bé của lũ trẻ mà còn chữa lành những tâm hồn cô đơn tan vỡ.

Ông hy vọng những thước phim này sẽ giúp nhiều người hiểu hơn về hiện trạng vùng Herat.

Đề xuất này trùng khớp với suy nghĩ của Tiền Đa Đa.

Cô vui mừng khôn xiết: "Tôi hoàn toàn đồng ý. Thực ra tôi cũng định đề nghị thêm cảnh quay về bọn trẻ nhưng sợ không phù hợp… Quyết định của ngài khiến tôi rất vui."

Nadir trầm ngâm.

Ánh mắt sáng suốt quan sát cô gái phương Đông trẻ tuổi rồi mỉm cười: "Cô Tiền, chuyến đi Maridal này dường như đã cho cô nhiều xúc động."

"Vâng." Tiền Đa Đa chân thành thổ lộ, "Tôi xúc động sâu sắc… Dù sức mình nhỏ bé, không thể thay đổi gì ngay nhưng tôi muốn thử."

Nghe vậy, Nadir suy nghĩ hồi lâu rồi rút từ ngực áo ra một danh thiếp đưa cho cô.

Tiền Đa Đa đón nhận bằng hai tay.

Trên danh thiếp ghi: Sophia Smith – Chủ tịch Hội đồng Tị nạn Quốc tế NGO cùng các thông tin liên lạc.

Cô ngẩng mặt lên thắc mắc: "Ý ngài là…?"

"Bà Smith là người cô nên trao đổi về ý tưởng của mình."Dưới ánh trăng sao, tòa nhà văn phòng trại Zaman chìm trong hoàng hôn, bóng cây thưa thớt in xuống mặt đất.

Tiếng bước chân quân đội vang lên rồi dừng lại.

Isabella ngẩng lên.

Dưới mái hiên, bóng lưng người đàn ông quân phục chỉnh tề đứng đó, hai tay trong túi quần, ánh mắt đen tập trung vào khoảng xa như chẳng còn điều gì quan trọng hơn.

Isabella tò mò nhìn theo hướng anh nhìn.

Trên bãi đất trước nhà ăn, cô gái phương Đông xinh đẹp đang chơi trò chơi với mấy đứa trẻ tị nạn. Cô đóng sói lớn, bọn trẻ làm cừu non, những bóng hình đuổi bắt nhau trong hoàng hôn, tiếng cười giòn tan, gương mặt trẻ thơ rạng rỡ hạnh phúc.

Nhìn cảnh tượng ấy, Isabella khẽ nhướng mày thán phục: "Quả là cô gái kỳ lạ."

Lục Tề Minh vẫn dán mắt vào đó, không đáp.

"Cô Tiền mới đến trại hơn một tháng mà đã chiếm được tình cảm của nhiều trẻ tị nạn. Trong kinh nghiệm gìn giữ hòa bình của tôi, chưa từng thấy điều này bao giờ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!