Nghe xong lời người đàn ông, Tiền Đa Đa không biết phải đáp lại thế nào, đành quay mặt nhìn ra cửa sổ, hai má đỏ bừng.
Xin lỗi. Xin lỗi.
Người này luôn như vậy, xin lỗi nhanh hơn ai hết, thái độ lúc nào cũng chân thành, điển hình cho kiểu người "anh biết anh sai rồi nhưng anh không sửa".
Mặt dày không thể tả.
Nhìn lớp lớp cát bay mù mịt ngoài sa mạc, mặt Tiền Đa Đa đỏ ửng, lòng rối bời, một lúc lâu không nói lời nào.
Lục Tề Minh nhận ra, giọng càng thêm dịu dàng: "Vẫn giận à?"
Cô nghe xong, cúi mắt xuống, mân mê móng tay mình. Mấy giây sau, mới bặm môi nói: "Em có giận đâu."
Lục Tề Minh mắt nhìn thẳng phía trước, tiếp tục lái xe.
Trong khoảng lặng ngắn ngủi, anh bất chợt lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Nếu tiện, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
Lời vừa dứt, tim Tiền Đa Đa đột nhiên thắt lại.
Đến Maridal đã gần hai tuần, suốt thời gian này, để đảm bảo an toàn cho đoàn làm phim tài liệu, ngày nào Lục Tề Minh cũng ở bên họ.
Đạo diễn Nadir là người rất mê Trung Quốc, cũng vô cùng quý trọng Tiền Đa Đa – một food blogger đến từ Trung Quốc.
Cả bộ phim tài liệu đều được quay từ góc nhìn của cô – một người ngoại quốc.
Không kịch bản, không diễn viên, chỉ ghi lại những thước phim chân thực nhất.
Mười mấy ngày qua, Tiền Đa Đa gần như đi khắp các ngõ ngách thành phố Zaman, tiếp xúc với vô số người dân địa phương.
Ốc đảo nhỏ bé giữa sa mạc mênh mông này cho cô cảm nhận về một nền văn hóa bí ẩn kỳ vĩ, đồng thời cũng khiến cô suy nghĩ nhiều hơn.
Maridal là vùng đất bình yên giữa chiến tranh.
Như nhiều người dân nơi đây tự hào, nơi này được các vị thần bảo hộ nên trở thành một kẻ may mắn, giàu có giữa đói nghèo, hòa bình giữa loạn lạc.
Đôi lúc Tiền Đa Đa thậm chí cảm thấy bản thân mình cùng nhiều người xung quanh giống hệt Maridal ở vùng Herat.
Bởi chưa từng trải qua tổn thương, chưa nếm trải biến động nên mãi đứng ở vị trí ngoài cuộc để nhìn thế giới.
Chiến tranh và hòa bình là một đề tài quá rộng lớn và phức tạp.
Khó có thể khiến bất kỳ người bình thường nào thực sự thấu hiểu.
Nhưng giờ đây, tấm màn che mắt đã bị xé ra nhiều lỗ hổng, vô vàn thông tin ập vào não Tiền Đa Đa khiến cô choáng ngợp, gần như ngạt thở.
Không có ống kính nào có thể tái hiện chân thực hiện trường vùng hậu chiến.
Cũng không có người bình thường nào dám nhìn thẳng vào mắt những đứa trẻ tị nạn.
Mười mấy ngày không dài nhưng Tiền Đa Đa đã nghe nhiều, thấy nhiều, rồi chìm vào suy tư.
Con người là loài linh trưởng vừa lý trí nhất, vừa tình cảm nhất.
Đôi khi, một ý tưởng nảy sinh, một khát vọng bùng cháy chỉ trong chớp mắt.
Chính tối nay, chỉ vài chục phút trước, từ lời kể của Lục Tề Minh, Tiền Đa Đa đã hiểu hơn về câu chuyện của cậu bé Tami.
Và rồi những suy nghĩ chất chứa suốt mười mấy ngày qua bỗng chốc hội tụ thành biển lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!