Trong khoảnh khắc đó, Tống Thanh Phong tưởng mình nghe nhầm.
Tống Thanh Phong sững sờ mất mấy giây, mới lắp bắp như vừa bị đảo lộn nhận thức: "Không thích anh? Tôi nghe nhầm à? Lại có cô gái không mê đắm trước nhan sắc của anh…"
Lục Tề Minh nghe vậy, nhíu mày.
Từ "nhan sắc" dùng để miêu tả một gã đàn ông cao gần hai mét như anh, có hợp lý không?
"Tại sao cô ấy không thích anh vậy?" Tống Thanh Phong vừa bối rối vừa kinh ngạc, cúi người sát lại gần hơn, hạ giọng: "Hay là anh thấy cô ấy xinh quá, không kìm được mà tấn công ồ ạt khiến người ta sợ?"
Lục Tề Minh đang gõ bàn phím bỗng dừng tay, mặt lạnh như tiền, chỉ liếc Tống Thanh Phong một cái đầy uy hiếp.
"Ừm, tôi đoán anh cũng không đến nỗi thế."
Ánh nhìn đó khiến Tống Thanh Phong hơi sợ, cười gượng hai tiếng rồi cắn một miếng lớn cơm nắm. "Tôi chỉ đang giúp anh phân tích nguyên nhân thất bại thôi mà."
Một dữ liệu mãi không ra, Lục Tề Minh cầm bút viết thẳng lên giấy, trong vài giây đã viết xong một chuỗi công thức dài, lần lượt thay số liệu vào.
Vẫn sai.
Lục Tề Minh bỏ bút xuống, nhắm mắt bấm thái dương.
Từ khi rời tiệm bánh ngọt, chính anh cũng không hiểu vì sao lại có chút bất an. Không rõ ràng, mơ hồ, và hoàn toàn vô lý.
Về đơn vị gặp mấy đồng đội rủ đi đánh bóng, anh thay quần áo rồi đi luôn.
Gần hai tiếng thi đấu, đối phương bị đè bẹp với tỉ số 91:44.
Trong quân đội, ngoài chiến trường thì chỉ có sân tập và sân thể thao là nơi xả stress tốt nhất. Nhưng sau trận đấu, cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn không biến mất.
Bất an?
Nhưng tại sao phải bất an?
Thực ra ở tiệm bánh, Lục Tề Minh đã nhận ra cô gái kia bề ngoài lịch sự nhã nhặn nhưng thực chất chỉ đến cho có lệ, trong lòng không hứng thú với anh. Anh đã đoán trước kết quả này, nhưng vẫn bất an, vẫn nôn nao.
Cho đến khi nhận được chuyển khoản từ Tiền Đa Đa tối nay.
Tốt thôi. Trái tim treo ngược cuối cùng cũng chết hẳn.
Anh có thiện cảm với cô, nhận kết quả phũ phàng như vậy không thể không thất vọng. Nhưng ngoài việc tôn trọng và chấp nhận, anh nhận ra mình chẳng thể làm gì khác.
Lục Tề Minh khẽ mím môi.
Đau đầu quá.
"Sao vậy, lại lên cơn đau đầu à?" – Tống Thanh Phong nhai cơm, thấy vậy động lòng thương, "Tuần này anh thức khuya làm việc suốt, hóa ra là vì cái này. Não ai chịu nổi cường độ cao thế. Công việc không bao giờ hết, nghỉ ngơi chút đi."
Nói xong, Tống Thanh Phong không đợi trả lời mà giật luôn laptop của Lục Tề Minh.
Lục Tề Minh liếc nhìn hộp cơm bên cạnh, khẽ nhếch cằm: "Cất hộp cơm đi, tôi không ăn. Cảm ơn."
"Được rồi." – Tống Thanh Phong hiểu ý anh ngại dùng "cơm tình yêu" của mình, đậy nắp hộp lại.
Xong xuôi lại hỏi: "Rốt cuộc tại sao cô gái đó lại không ưa anh?"
"Không biết."
"Lãnh đạo thường dạy chúng ta phải biết tổng kết kinh nghiệm từ thất bại. Anh tự phân tích xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!