Chương 48: (Vô Đề)

Tiền Đa Đa há miệng, muốn nói gì đó để biện minh cho mình, nhưng nghĩ lại thấy vô nghĩa nên đành thôi vậy.

Anh đã hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, biện minh ra kết quả thì sao?

Cô cũng không thể trả lại.

Im lặng một lát, Tiền Đa Đa đưa tay đẩy Lục Tề Minh một cái, khẽ nói: "Em biết rồi, sau này sẽ không gửi ảnh cho anh nữa. Anh buông em ra trước đi."

Tay người đàn ông đặt trên eo cô, đầu vùi vào cổ cô, động tác này vừa thân mật vừa bá đạo, là tư thế hoàn toàn chiếm hữu.

Râu lún phún khẽ cọ vào da cô, không biết là cố ý hay vô tình.

Làm cô ngứa ngáy.

Thật lòng mà nói, đối diện với Lục Tề Minh như vậy, Tiền Đa Đa sẽ nảy sinh một ảo giác, rất khó liên hệ người đàn ông trước mắt với hình ảnh lần đầu gặp mặt ở tiệm bánh ngọt lúc trước.

Vẫn nhớ lần đầu gặp mặt anh mặc chiếc áo len đen, vẻ mặt u ám lạnh lùng, xa cách ngàn dặm.

Rất mâu thuẫn, rất trái ngược.

Cũng khiến cô… khó lòng kháng cự.

Nghe xong lời Tiền Đa Đa, Lục Tề Minh ngẩng mặt lên vài phân, đôi mắt trong bóng tối càng thêm sâu thẳm nhìn cô.

"Ảnh có thể gửi, nhưng cần phân biệt hoàn cảnh."

Tiền Đa Đa nghẹn lời.

Đều nói chia sẻ là sự khởi đầu của một mối quan hệ, dù là tình bạn hay tình yêu. Bình thường cô cũng hay chụp ảnh hoa cỏ cây cối, gửi cho bạn bè, gửi cho mẹ, gửi cho bạn thân, một tấm ảnh tự sướng khoe đôi môi sưng đỏ, cô không thấy có vấn đề gì.

Nhưng tranh luận chuyện này thật vô nghĩa.

"Ừm." Cô vẫn gật đầu. Biểu hiện ra không phải là ngoan ngoãn, mà là sự nhường nhịn và dịu dàng thuần túy, "Anh không thích, em sẽ chú ý."

Lục Tề Minh nghe vậy, ngón tay đang nghịch tóc cô dịch lên trên, lòng bàn tay ôm lấy nửa khuôn mặt cô như đang vu. ốt ve một món đồ sứ tinh xảo.

"Không phải."

"Không phải?"

Lục Tề Minh trầm giọng, sửa lại lời cô, "Anh rất thích."

Tiền Đa Đa thật sự càng nghe càng hồ đồ.

Một mặt nói thích, một mặt lại dặn cô đừng tùy tiện gửi ảnh, đây là logic gì đây? Bất quá, cũng không quan trọng lắm.

Bây giờ không phải lúc bận tâm những vấn đề kỳ lạ này.

Mặt Tiền Đa Đa vẫn còn rất đỏ, lần đầu đẩy anh không được, lại dùng sức đẩy anh lần thứ hai, khẽ giục: "Những gì anh nói em đều nghe thấy rồi, cũng nhớ kỹ rồi. Buông ra trước đi."

Ngoài hành lang nhiều người như vậy, nhiều tiếng động như vậy, cô và anh ở đây… giống như đang "ngoại tình".

Lục Tề Minh nhìn cô, ánh mắt dừng lại một lát trên đôi mắt lộ vẻ xấu hổ và cầu xin của cô, cuối cùng cũng buông tay thả cô ra.

Thoát khỏi sự giam cầm, Tiền Đa Đa như được đại xá, lập tức trốn xuống khỏi bàn làm việc, đứng sang một bên dựa vào cánh tủ quần áo, chỉnh sửa tóc và quần áo trên người.

Hai người tách nhau ra, nhưng ánh mắt thì không.

Rèm cửa lay động tách ra một khe hở, có ánh đèn đường yếu ớt chiếu vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!