Chương 45: (Vô Đề)

Tiền Đa Đa trợn mắt há hốc mồm.

Vừa bước chân vào cửa trước, chân sau cô đã thấy người đồng chí kia chẳng nói chẳng rằng cởi áo ngay, cảnh tượng này gây sốc đến mức khó diễn tả thành lời.

Thật ra mà nói, vóc dáng Lục Tề Minh rất đẹp.

Anh có thân hình vạm vỡ điển hình, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài thẳng tắp càng làm nổi bật tỷ lệ cơ thể cân đối.

Tiền Đa Đa thỉnh thoảng cũng đến phòng tập gym. Trong trí nhớ của cô, vóc dáng của mấy huấn luyện viên nam cũng không tệ, cơ ngực có, cơ bụng có, nhưng hoàn toàn khác biệt với Lục Tề Minh.

Từng khối cơ bắp, từng đường vân trên người đàn ông này không phải do mấy ly protein mỗi ngày mà có được, mà là kết quả của quá trình huấn luyện thể lực cường độ cao quanh năm và vô số lần lăn lộn trong chiến trường thật sự.

Chiếc áo thun ngắn vừa cởi ra, không còn lớp vải che chắn, thân hình cao lớn cường tráng của anh cứ thế tr. ần tr. ụi hiện ra trước mắt Tiền Đa Đa.

Vì anh quay lưng về phía cô nên từ góc độ của Tiền Đa Đa không nhìn thấy mặt trước cơ thể anh mà chỉ thấy tấm lưng rộng với những đường nét cơ bắp đẹp đẽ, thon gọn dần xuống vòng eo săn chắc, tạo thành hình tam giác ngược chuẩn mực.

Tiền Đa Đa chưa kịp xấu hổ thì đã nhanh chóng nhận ra ở chính giữa thắt lưng hơi lệch về bên trái của Lục Tề Minh có một vệt đỏ tươi rất rõ ràng.

Một phần nhỏ bị trầy da, còn phần lớn máu bầm tích tụ dưới lớp biểu bì, lấm tấm như những nốt sao, trông thật kinh hãi.

"Đây…" Cô khẽ nhíu mày, "Đây là bị làm sao vậy?"

"Buổi chiều phối hợp dây thừng đôi với một tân binh." Lục Tề Minh đáp với giọng điệu bình thường, "Xảy ra chút chuyện."

Tiền Đa Đa bước lại gần Lục Tề Minh vài bước, dừng mắt nhìn kỹ vết máu ở thắt lưng anh, cô vừa lo lắng vừa khó hiểu: "Huấn luyện này là hạng mục thường quy của các anh, theo lý thuyết thì mọi người đều rất thành thạo mới đúng chứ? Sao lại xảy ra tai nạn được?"

"Thằng nhóc kia tối hôm trước chơi bóng bị trẹo tay, tay không có sức. Dây thừng tuột một cái, vừa hay quệt vào đây một đường."

"… Trẹo tay thì đáng lẽ phải nói trước một tiếng chứ."

Biết rõ ngọn ngành sự việc, Tiền Đa Đa không khỏi cảm thấy có chút bực bội, cô lẩm bẩm: "Anh cao lớn như vậy, cân nặng cũng lớn như vậy, tay người ta không có sức thì làm sao giữ được anh chứ? Còn làm anh bị thương nữa."

"Sơ suất thôi." Lục Tề Minh nói, "Vốn dĩ cũng chỉ là một đứa trẻ, hai mươi mấy tuổi, suy nghĩ chưa được chu đáo."

Tiền Đa Đa thở dài một tiếng, khẽ nói: "Anh cứ một câu thằng nhóc, hai câu thằng nhóc, cứ như mình là bề trên, cái gì cũng bao dung cái gì cũng hiểu biết vậy. Rõ ràng đều là người cùng thế hệ mà."

Lục Tề Minh nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên, anh đáp lại cô: "Anh hơn mấy tân binh kia cả chục tuổi, cũng không tính là cùng thế hệ."

Trước khi Tiền Đa Đa vào phòng, Lục Tề Minh vốn định tự bôi thuốc, cồn iốt và các vật dụng khác đã được anh chuẩn bị sẵn trên bàn.

Cô nhìn thấy vậy nên tự giác đi tới cầm lấy gói bông y tế, lấy ra một que, rồi thấm vào thuốc.

Chất lỏng màu nâu trong nháy mắt đã thấm ướt đầu bông mềm mại.

Thấm xong, Tiền Đa Đa quay đầu nhìn Lục Tề Minh.

Diện tích bên trong phòng đơn cũng chỉ hai ba chục mét vuông, đồ đạc và thiết bị điện đã chiếm một phần, không gian hoạt động cho người khác vốn đã hạn chế.

Người đàn ông này lại cao lớn vạm vỡ, đứng sững sờ giữa phòng như một ngọn núi, cảm giác hiện diện vô cùng mạnh mẽ, khiến cả không gian dường như trở nên chật chội hơn.

Tim Tiền Đa Đa đập nhanh hơn, bàn tay phải cầm bông gòn cũng ướt đẫm. Cô âm thầm hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi cố gắng nói một cách tự nhiên: "Anh ngồi xuống trước đi."

Lục Tề Minh đáp: "Anh đứng cũng được, em làm sẽ thuận tay hơn."

"… Hay là anh cứ ngồi xuống đi." Tiền Đa Đa khẽ nuốt nước bọt, tai và má đều mơ hồ nóng lên, cô nói tiếp: "Anh cao quá, em không quen."

Ánh mắt Lục Tề Minh rơi trên khuôn mặt Tiền Đa Đa.

Trong phòng bật điều hòa nên nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều, không biết có phải do nhiệt độ cao khiến cô cảm thấy nóng hay không mà đôi má của cô gái trẻ ửng hồng, ngũ quan xinh xắn càng thêm quyến rũ, cả người cô như một trái đào vừa chín tới, mọng nước ngọt ngào, mời gọi người hái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!