Chương 41: (Vô Đề)

Ở hàng ghế trước xe, tiếng hát nhỏ của Trương Hiểu Hải không lớn không nhỏ, vừa đủ để Lục Tề Minh nghe rõ.

Mấy thanh niên trong doanh trại này thường xuyên lướt web, đủ loại hot trend trên Douyin đều có thể hát vanh vách.

Bài hát Trương Hiểu Hải đang hát, Lục Tề Minh trước đây đã từng nghe trên mạng.

Ban đầu anh còn để ý xem Hiểu Hải hát có sai lời hay lạc điệu không.

Nhưng ngay khoảnh khắc tin nhắn của Tiền Đa Đa gửi đến điện thoại, tất cả âm thanh bên tai Lục Tề Minh đều biến mất không dấu vết.

Giống như cả người bị đặt vào một không gian khác, chỉ còn lại hai chữ Hán trong khung chat vô cùng rõ ràng đập mắt anh.

Bảo bối?

Lục Tề Minh vẻ mặt không cảm xúc hồi tưởng lại.

Lúc sáng chia tay, cô nói sẽ nghĩ kỹ một cách gọi riêng tư cho anh. Chính là cái này?

Im lặng khoảng hai giây, Lục Tề Minh rũ mắt gõ chữ trên điện thoại, trả lời cô: [Tại sao lại là "bảo bối"?]

Lại qua một lát, cô gái đối diện trả lời anh.

Tiền Đa Đa: [Em về nghĩ mãi, cứ cảm thấy giữa bạn trai bạn gái, cách gọi nên thân mật một chút, nên em mới hỏi thử bạn bè xung quanh…]

Tiền Đa Đa: [Em chưa yêu bao giờ, cũng không biết con trai thích bạn gái gọi mình thế nào, chỉ là tùy tiện gọi thử một tiếng]

Tiền Đa Đa: [Xin lỗi. Nếu anh cảm thấy cách gọi này quá sến súa, không thích thì em sau này sẽ không gọi anh như vậy nữa]

Ghế sau xe việt dã quân sự.

Ánh mắt Lục Tề Minh không rời màn hình điện thoại, nhìn dòng tin nhắn dài liên tục gửi đến của cô gái, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bối rối lúng túng của cô ở đầu bên kia màn hình.

Lục Tề Minh khẽ nhướng mày, giây tiếp theo, anh mỉm cười.

Suy nghĩ nửa giây, đầu ngón tay thon dài gõ vài chữ trên màn hình: [Không có không thích]

Tiền Đa Đa: [?]

Tiền Đa Đa chớp mắt: [Ý gì?]

Lục Tề Minh: [Cách gọi này cũng không tệ. Em cứ gọi như vậy đi]

Cùng lúc đó, khu nhà quân sự Thạch Thủy.

Phòng 406 – khu ký túc xá cán bộ.

Một tiếng nước chảy rào rào vang lên, cửa phòng vệ sinh bị người từ bên trong mở ra.

Tiền Đa Đa tùy tay rút một tờ khăn giấy lau tay, lau xong vứt vào thùng rác, rồi lại nhặt chiếc điện thoại đặt trên bàn lên.

Vừa xem tin nhắn WeChat mới của Lục Tề Minh gửi đến, vừa tiện tay cầm cốc nước bên cạnh lên uống.

Xem xong, Tiền Đa Đa trợn tròn mắt "phì" một tiếng, bị ngụm nước ấm trong miệng làm sặc.

Thật là một bảo bối to ơi là to.

Tiền Đa Đa: [Ý anh là, anh khá thích sao?]

Lục Tề Minh: [Ừ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!