Ngay khi mấy âm cuối của cô gái vừa dứt, hô hấp của Lục Tề Minh khẽ ngưng trệ, trong lòng như có tiếng sấm mùa xuân vang lên.
Tối qua cô nói cần một đêm để suy nghĩ, anh đã đồng ý.
Vẻ ngoài thản nhiên trấn định nhưng thực tế chỉ có Lục Tề Minh biết trong mấy tiếng đồng hồ đêm qua, anh đã lo lắng và bất an đến nhường nào.
Trằn trọc cả đêm không ngủ.
Khó khăn lắm mới đợi được đến khi đêm tàn, anh liền dậy rửa mặt thay quần áo, việc đầu tiên anh muốn làm là đi hỏi Tiền Đa Đa câu trả lời sau khi đã suy nghĩ.
Lúc đó còn chưa đến sáu giờ.
Hành lang tối đen yên tĩnh, tất cả các cánh cửa phòng đều đóng chặt, trừ phòng 408 của Lục Tề Minh thì cả tầng không có phòng nào sáng đèn.
Thay giày xong bước ra khỏi phòng, Lục Tề Minh vững bước đi đến trước phòng 406, vừa định gõ cửa lại nhớ ra điều gì đó, động tác khựng lại.
Anh nhớ Tiền Đa Đa từng nói, cô trước đây luôn có thói quen ngủ nướng.
Sau khi vào khu quân đội, tiếng quân ca và tiếng kèn báo thức mỗi ngày đã đủ làm phiền giấc ngủ của cô, anh đến gõ cửa cô sớm như vậy, chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa, khiến cô càng khó ngủ hơn sao?
Nghĩ đến đây, lông mày Lục Tề Minh khẽ nhíu lại.
Cánh tay chuẩn bị gõ cửa hạ xuống, anh trầm ngâm hai giây rồi quay về phòng mình.
Thính giác Lục Tề Minh rất tốt, phòng 406 và phòng 408 của anh ở chỉ cách nhau một bức tường, mỗi lần Tiền Đa Đa đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh, thậm chí cả tiếng cọ nhẹ của cọ trang điểm vào hộp phấn khi cô trang điểm thì anh đều có thể nghe rõ mồn một.
Một mình ngồi lại trước bàn làm việc, anh nhìn màn hình TV đen ngòm ngẩn người, im lặng một lát, liếc mắt thấy chai nước tăng lực bên cạnh rồi cầm lên uống.
Lục Tề Minh yêu thích vận động, trong trạng thái bình thường, mỗi ngày anh đều tập luyện thể lực một đến hai tiếng.
Chai nước này mua khi nào nhỉ? Không nhớ nữa.
Nhưng có lẽ đã hơn hai ngày trước.
Các video khoa học nói đồ uống đã mở nắp rất nhanh hỏng, qua đêm sẽ sinh vi khuẩn không nên dùng. Nhưng lúc này, Lục Tề Minh nào có tâm trí để ý chuyện đó.
Lòng bàn tay anh ướt đẫm, lưng thẳng đơ, ngay cả động tác nuốt nước cũng không tự nhiên so với bình thường.
Trong lòng thực ra rất mâu thuẫn.
Một mặt nóng lòng muốn biết câu trả lời cuối cùng, một mặt lại không thể kiểm soát mà mơ hồ lo lắng, bồn chồn bất an…
Cứ như vậy, Lục Tề Minh tự nhốt mình vào cái lồng cảm xúc phức tạp và kỳ lạ này cho đến khi phía đông chân trời ngoài cửa sổ hiện lên màu xanh xám trắng, tiếng quân ca quen thuộc vang lên từ loa phát thanh.
Đêm tàn, ánh sáng sắp đến.
Cả khu ký túc xá bừng tỉnh từ sự tĩnh lặng. Dần dần, mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng.
Hôm nay là thứ Hai, toàn bộ sĩ quan binh lính trong khu đều phải tập thể dục buổi sáng.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Lục Tề Minh mím môi.
Quân đội là như vậy, sinh hoạt tập thể, khu ký túc xá vừa nãy còn im ắng như tờ, lúc này đã đầy bóng người, hành lang, cầu thang, người người chen chúc.
Sẽ có vài thanh niên quen thuộc rướn cổ gọi bạn, giọng oang oang: "Giang Siêu, cậu lề mề cái gì đấy! Lần trước cậu suýt chút nữa thì muộn rồi, nhanh lên! Đừng có lề mề như vịt chạy đàn nữa!"
"…" Lục Tề Minh nhắm mắt, nhíu mày, dùng ngón tay day day ấn vào giữa lông mày.
Khó trách mỗi lần cô đều bị đánh thức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!