Nghe xong lời Lục Tề Minh, Tiền Đa Đa khẽ giật mình, bất chợt nhớ lại tin nhắn đầu tiên anh gửi khi hai người mới kết bạn.
Lúc đó, dòng đầu tiên anh viết cho cô chính là lời xin lỗi.
Lúc trước còn thắc mắc về cách nói của anh, hóa ra anh đang xin lỗi vì không liên lạc với cô ngay lập tức?
Nhận thức này khiến Tiền Đa Đa cảm thấy khó hiểu. Cô bật cười: "Ai cũng có công việc bận rộn, thêm bạn mà không nhắn tin ngay là chuyện bình thường mà. Sao anh phải xin lỗi tôi?"
Lục Tề Minh trầm ngâm một chút: "Có lẽ tôi sợ cô nghĩ tôi không coi trọng."
Tiền Đa Đa tròn mắt: "Sao lại liên quan đến "không coi trọng"? Tôi đâu có hẹp hòi đến thế."
Lục Tề Minh: "Không phải ý đó."
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào cô: "Tôi không giỏi giao tiếp với phụ nữ. Nếu có nói gì sai, mong cô bỏ qua."
"Không có đâu, anh chỉ là người chu đáo thôi." Tiền Đa Đa ngượng ngùng, đặt thìa xuống uống nước chanh.
*Ực.*
Tiền Đa Đa xinh đẹp, khí chất dịu dàng, những lần xem mắt trước đây, đàn ông thường nhìn chằm chằm vào cô.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Từ lúc cô ngồi xuống đến giờ, ánh mắt Lục Tề Minh hầu như không rời khỏi cô.
Nhưng cái nhìn của anh không khiến Tiền Đa Đa khó chịu.
Khí chất anh mạnh mẽ, ánh mắt thẳng thắn, không hề mang chút tà ý nào.
Tiền Đa Đa chợt nhớ lại đêm Giao thừa năm ngoái, lúc dượng cô say rượu nói chuyện với bố cô: "Cứ đặt quân nhân châu Á cạnh nhau, mày sẽ nhận ra ngay quân nhân Trung Quốc, khí chất rất đặc biệt."
Lúc nãy Tiền Đa Đa còn đang nghĩ nên dùng từ gì để miêu tả khí chất của Lục Tề Minh, thì cụm từ "tướng khí" của dượng quả thực rất chính xác.
Anh khiến người ta liên tưởng đến vị tướng quân thời xưa, mưu lược tài ba, dũng mãnh thiện chiến.
Tiền Đa Đa suy nghĩ miên man.
Món bavarian ở đây ngon thật nhưng thói quen của cô là để phần kem ăn sau cùng. Vị kem động vật ngọt dịu nhưng đơn điệu nên dễ ngán.
Uống xong ngụm nước, miệng vẫn còn ngấy, cô nhanh chóng uống thêm ngụm thứ hai.
Hai ngụm lớn khiến ly nước cạn đáy.
Lục Tề Minh để ý, đưa tay lấy bình nước.
"Cảm ơn anh." Tiền Đa Đa không tự chủ nhìn vào cổ tay gân guốc của anh, ngượng ngùng nói, "Để tôi tự làm."
"Chỉ là việc nhỏ, cô Tiền không cần khách sáo."
Không thể từ chối, Tiền Đa Đa đành đơ hai tay giữ ly, để anh rót đầy nước cho mình.
Nhận ra ánh mắt cô, Lục Tề Minh bình thản hỏi: "Trông đáng sợ lắm phải không."
Tiền Đa Đa giật mình, mặt đỏ bừng, vội lắc đầu: "Không có…"
"Bị thương khi làm nhiệm vụ, đã mấy năm rồi."
"Ra là vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!