Đêm đen như mực. Gió từ thao trường thổi đến, mùi thuốc súng mang theo bị hương hoa trà dọc đường làm tan biến, khi đến mũi Lục Tề Minh chỉ còn lại một chút ngọt thanh tao.
Lục Tề Minh cúi mắt nhìn Tiền Đa Đa, đôi mắt đen trong veo và dịu dàng: "Hôm nay gói sao?"
"Không phải." Tiền Đa Đa lắc đầu, "Sủi cảo là chúng tôi gói hôm qua vì chỉ nghe nói hôm nay các anh về, không biết thời gian cụ thể, nghĩ bụng lỡ là sáng sớm hoặc trưa… các anh về là có thể ăn ngay một bữa nóng hổi."
"Vậy hôm nay cô đã làm gì?"
"Buổi sáng tôi đến bệnh viện thăm ông, về nhà định ngủ một giấc trưa." Cô nói, vành tai ửng hồng vì ngượng ngùng, giọng nói càng nhỏ hơn, "Kết quả là ngủ một giấc thẳng đến chín giờ tối…"
Nghe vậy Lục Tề Minh khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra, "Có phải mấy đêm nay cô không ngủ ngon không?"
Hai tay Tiền Đa Đa vô thức xoắn lại với nhau.
Khó trách cô luôn có chút sợ anh.
Dường như mọi chuyện trên đời đều không qua nổi đôi mắt này.
Im lặng một giây, Tiền Đa Đa hơi gượng gạo cong môi với người đàn ông, giải thích: "Thật ra cũng ngủ được. Chỉ là mơ nhiều, ngủ không sâu giấc."
Lục Tề Minh nhìn cô rồi hỏi: "Vậy cô chưa ăn tối?"
Tiền Đa Đa: "Vâng."
Nghe được câu trả lời này, Lục Tề Minh nói: "Đi thôi."
Tiền Đa Đa hỏi: "Đi đâu?"
"Căn tin."
Cô ngẩn người, đảo mắt nhìn quanh người đàn ông, hỏi: "Anh không cần về ký túc xá thay quần áo trước sao?"
Lục Tề Minh nói: "Vốn định thay trước."
Ở vùng cao nguyên tuyết phủ mấy nghìn mét, lăn lộn mấy ngày, bộ quân phục huấn luyện của anh vừa dính tuyết vừa dính bùn, vết máu lẫn mồ hôi bẩn đến mức sắp đóng vảy, mặc trên người đương nhiên không thoải mái.
Nghe vậy Tiền Đa Đa càng khó hiểu: "Vậy anh nên về thay quần áo trước đi. Tôi thấy mấy đồng đội của anh đều đi về ký túc xá rồi."
"Nhưng cô còn chưa ăn tối." Lục Tề Minh tự nhiên đáp.
Ánh mắt Tiền Đa Đa khẽ run rẩy, ngẩn người.
"Tôi về thay quần áo, tính cả đường đi về thì cô còn phải đợi ít nhất mười lăm phút nữa mới được ăn." Lục Tề Minh nói, "Đói quá lâu sẽ hại dạ dày."
Nghe xong những lời này, mặt Tiền Đa Đa hơi ửng hồng, trong lòng lặng lẽ dâng lên một dòng ấm áp. Cô mấp máy môi mấy lần, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh chẳng phải cũng đang đói bụng sao, rõ ràng mọi người đều như nhau."
Lục Tề Minh: "Không giống nhau."
Tiền Đa Đa hơi nghi ngờ, ngước mắt nhìn anh: "Chỗ nào không giống?"
"Mỗi năm tôi vào vùng hoang vu mấy lần, thường xuyên bữa đói bữa no quen rồi." Lục Tề Minh nhìn cô, vẻ mặt và giọng điệu đều bình thường như không có gì, "Cô là con gái, phải nhớ đối xử tốt với bản thân."Đúng như Tiền Đa Đa đoán, việc đầu tiên các thành viên đội chủ chốt làm khi trở về doanh trại là về ký túc xá tắm rửa thay quần áo.
Môi trường tác chiến ở vùng tuyết khắc nghiệt, điều kiện sống cũng rất hạn chế, ở độ cao bốn năm nghìn mét, họ ở trong lều quân sự, ăn bánh quy nén, mỗi đêm cứ cách hai tiếng lại thay người canh gác.
Họ đi bốn năm ngày, đừng nói tắm nước nóng, ngay cả rửa mặt bằng nước ấm cũng chưa từng.
Ở trong gió tuyết lạnh thấu xương lâu như vậy, chỉ có những người từng trải mới biết họ khao khát cảm giác được nước nóng xối lên người đến nhường nào.
Vì vậy khi Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh bước vào căn tin, bên trong trống trơn, không thấy bóng dáng một đặc công nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!