Chỉ vài phút sau, dãy số 11 chữ số ấy đã được lưu vào danh bạ Tiền Đa Đa với cái tên: "Số công tác đội trưởng Lục".
Cầm quả cam sành Lục Tề Minh cho về phòng, Tiền Đa Đa đặt túi ni lông lên bàn rồi nhanh chóng vào phòng tắm, c. ởi đồ chuẩn bị tắm nước nóng.
Da của Tiền Đa Đa không chịu được nóng, bình thường tắm cô thích điều chỉnh nhiệt độ nước khoảng 40 độ.
Nhưng nhiệt độ ban đêm hôm nay lại hạ thấp hơn một chút, nước 40 độ xả vào người hơi lạnh, cô vừa chạm nước khẽ rùng mình, xoay vòi điều chỉnh nhiệt độ nước nóng hơn.
Tắm nước nóng xong, da toàn thân Tiền Đa Đa ửng lên một lớp hồng phấn mềm mại, hai má cũng đỏ bừng, trông vô cùng thanh tú và quyến rũ.
Cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi ùa tới.
Cô lười không muốn động đậy, tùy tay quấn mái tóc ướt vào mũ trùm tóc rồi nằm sấp trên giường nghịch điện thoại.
Liếc mắt thấy chiếc túi nilon trên bàn, Tiền Đa Đa chống người ngồi dậy, chọn ra một quả nhỏ nhất trong túi.
Tiền Đa Đa hồi nhỏ rất thích các loại quả có múi như cam. Nhưng trong khoảng thời gian đó quyền mua sắm trong nhà do bố mẹ nắm giữ, mẹ cô chê vỏ cam khó bóc, mỗi lần từ siêu thị chợ về đều dùng quýt thay thế cho xong chuyện.
Lúc đó Tiền Đa Đa bé nhỏ khát khao cam vô số lần, nắm chặt bàn tay nhỏ bé thề đợi lớn lên kiếm được tiền nhất định phải bỏ ra một khoản tiền lớn mua mấy trăm cân cam ăn một lần cho no, cho đã.
Nhưng càng lớn, ước mơ thuở ấu thơ ấy dần chìm vào dòng chảy thời gian.
Cô tự mình mua vài lần cam mới phát hiện vỏ cam không thể bóc bằng tay chỉ có thể dùng dao cắt. Quả cam mà cô thích ăn hồi nhỏ là quả cam mà bố mẹ mỗi lần gọt vỏ xong dùng dao cắt miếng rồi đặt vào đĩa…
Trong lúc dòng suy nghĩ miên man, ánh mắt Tiền Đa Đa rơi trở lại quả cam sành Giang Nam trong tay.
Véo một cái.
Vỏ vẫn khá mỏng. Nhưng cứng hơn vỏ quýt nhiều, khả năng lớn là không bóc được bằng tay.
Phát hiện này một lần nữa dập tắt nhiệt tình ăn cam của Tiền Đa Đa.
Cầm quả cam trên tay suy nghĩ một lát, cô chớp mắt tùy tay lấy chiếc áo khoác dày quấn quanh người rồi xách theo túi cam sành ra khỏi phòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng dép lê trên nền gạch vang lên lách cách.
Đi đến trước cửa phòng 408, Tiền Đa Đa dừng lại do dự hai giây rồi giơ tay gõ cửa phòng đóng chặt kia: "Cộc cộc."
Doanh trại ban đêm tĩnh lặng.
Tiếng gõ cửa vọng lại trong hành lang một tiếng vang vọng như tiếng chim sẻ hót tan vào gió.
Yên lặng đợi một lát, nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng truyền ra. Khác với tiếng dép lê nhẹ nhàng tùy ý trên chân cô, tiếng bước chân kia phát ra âm thanh trầm ổn, thong dong, là chất liệu đặc trưng của giày da theo quy cách.
Người trong phòng mở cửa, ánh sáng trong phòng tràn ra sáng rực trắng ngần.
Chiếu sáng khuôn mặt cô gái ửng hồng vì tắm nước nóng.
Gương mặt bừng sáng, mái tóc ướt vẫn còn quấn trong chiếc mũ thấm nước in hình hoạt hình, cô đứng đó trước cửa phòng tựa đóa sen vừa khỏi mặt nước, đẹp tự nhiên không cần tô điểm.
Lục Tề Minh hiển nhiên bất ngờ, ánh mắt chạm vào cô khẽ ngẩn người nửa giây sau mới lên tiếng: "Sao vậy?"
Trên mặt Tiền Đa Đa nở một nụ cười dịu dàng, chiếc túi nilon trong tay giơ cao hơn một chút: "Cái này trả lại anh."
Chưa đợi Lục Tề Minh hỏi lý do, cô đã cười giải thích: "Chỗ tôi không có dao gọt hoa quả, ăn cam không tiện lắm. Đội trưởng Lục, anh giữ lại tự ăn đi."
Lục Tề Minh khẽ nhíu mày.
Trong lòng không muốn nhận lại quả cam đã tặng nhưng sợ túi quá nặng, quai túi quá nhỏ sẽ làm tay cô đau nên đành chủ động nhận lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!