Những xạ thủ bắn tỉa trong hàng ngũ đều bị thành tích mười vòng của Lục Tề Minh làm cho choáng váng.
Đều cảm thấy thời tiết mưa to thế này bắn tỉa là chuyện viển vông. Nhưng bây giờ ví dụ cụ thể đã bày ra trước mắt thì ai còn tìm được lý do để lơ là.
Sau vài giây im lặng như tờ, Vương Thành Nghĩa – người đảm nhiệm vị trí quan sát viên hoàn hồn trước.
"Được rồi! Toàn thể đứng nghiêm! Mở to mắt ra xem ai bảo trời mưa to không bắn tỉa được?" Vương Thành Nghĩa dùng đôi mắt hổ lạnh lùng quét qua toàn trường, trầm giọng ra lệnh "Người tiếp theo, Lưu Hải Đào cầm súng chuẩn bị!"
"Rõ!"
Người lính bắn tỉa được gọi tên giơ tay chào quân lễ, sau đó vác súng bắn tỉa bước ra khỏi hàng đi thẳng về phía khu vực bắn.
Giơ báng súng lên tì chặt vào vai, Lưu Hải Đào ánh mắt cực kỳ tập trung xuyên qua màn mưa, chăm chú nhìn mục tiêu phía trước.
Tốc độ tim đập sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của bắn tỉa.
Một xạ thủ đích thực phải giữ được cái đầu lạnh và tâm thế tĩnh như mặt nước, bất kể hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào.
Bọn họ tuy là tân binh nhưng có thể với tư cách thành viên dự bị của "Đội đặc nhiệm Sói Xám" mà đến được đây, trên người sao có thể không có chút bản lĩnh thật sự?
Vừa nãy mưa to đột ngột đổ xuống ảnh hưởng đến tâm trạng, tất cả mọi người đều trở nên tiêu cực với lần kiểm tra này.
Dẫn đến hết lần này đến lần khác trượt mục tiêu sai sót.
Nhưng phát bắn "10 điểm" vừa rồi như cột trụ trời giáng, đập tan tâm lý tiêu cực, thổi bùng khí thế.
Lưu Hải Đào mười ngón tay nắm chặt súng, nheo mắt nín thở.
Tiếng còi xé tan bầu trời, xe chở mục tiêu bắt đầu di chuyển.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, xạ thủ bắn tỉa Lưu Hải Đào tâm tĩnh bóp cò.
Viên đạn lao đi nhưng ngón trỏ anh không buông ra ngay – nán lại thêm 0.3 giây ở vành bảo vệ cò súng.
Khói trắng tạo thành hình xoắn ốc, bảng báo mục tiêu theo đó sáng lên trong màn mưa: chín vòng!
"Tốt!" Vương Thành Nghĩa mừng rỡ nắm chặt tay hô lên.
Những xạ thủ bắn tỉa khác trong hàng ngũ thấy đồng đội bắn được chín vòng đạt điểm cao vừa ngạc nhiên vừa chân thành mừng cho đồng độ, hoan hô vỗ tay: "Đào giỏi lắm!"
"Cũng được đấy Lưu Hải Đào! Giấu nghề thật kỹ!"
"Xem ra vua súng đời sau là cậu rồi!"
……
Bên này nhìn thành tích tốt do chính tay mình bắn ra, Lưu Hải Đào vẫn còn hơi ngơ ngác. Nhìn khẩu súng bắn tỉa trong tay lại nhìn chiếc xe chở mục tiêu không xa, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Vương Thành Nghĩa bước nhanh tới vỗ mạnh một cái vào vai Lưu Hải Đào cười nói: "Thằng nhóc cậu bản lĩnh thật đấy! Thời tiết này đổi lại tôi còn chưa chắc bắn trúng chín vòng! Giỏi lắm giỏi lắm! Thật là làm rạng danh cho lão tử!"
"Giáo đạo viên, anh đừng khen tôi nữa." Dù sao cũng là một chàng trai mới lớn, Lưu Hải Đào bị những lời khen này làm cho ngại ngùng, ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt đen sạm hơi ửng đỏ "Thật ra vừa nãy tôi chỉ tùy tiện bắn một phát, không biết sao lại trúng chín vòng. May mắn thôi."
"Khiêm tốn rồi."
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp nhàn nhạt vang lên sau lưng hai người.
Vương Thành Nghĩa và Lưu Hải Đào đều ngẩn người quay đầu lại.
Lục Tề Minh bước chân đi tới đứng trước mặt Lưu Hải Đào. Anh nhìn chăm chú người lính bắn tỉa trẻ tuổi trước mắt, đánh giá người từ trên xuống dưới giọng điệu tùy ý nói: "Vừa nãy bóp cò xong ngón tay cậu đè vào vòng bảo vệ cò súng 0.3 giây mới thả ra. Nói lý do xem?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!