Trong phòng cắt tóc rất yên tĩnh, trong không gian nhỏ bé chỉ nghe thấy tiếng hai người thở.
Tiền Đa Đa chờ mãi mà không thấy Lục Tề Minh động tay, lồng ng. ực cô thắt lại. Dưới lớp áo choàng đen, ngón tay thon thả vô thức co quắp.
Có chút bối rối.
Hôm nay ở căn tin nghe Tống Thanh Phong nói Lục Tề Minh biết cắt tóc, hơn nữa tay nghề không tệ, cô nhớ đến lời mẹ dặn cắt tóc trước khi về, đầu óc nóng lên tùy tiện đề nghị anh sửa tóc mái giúp mình.
Cũng thật không ngờ anh lại sảng khoái đồng ý ngay.
Rõ ràng giây trước anh còn đủ kiểu từ chối yêu cầu của đồng chí Tống Thanh Phong…
Đang suy nghĩ lung tung thì tiếng kéo cắt tóc dừng lại hồi lâu cuối cùng lại vang lên lần nữa——tách.
Lục Tề Minh cụp mắt, vẻ mặt lạnh lùng như nước, ngón út anh vén một lọn tóc bên tai cô, dùng lược làm thước đo rồi cắt gọn phần đuôi tóc.
Những sợi tóc vụn rơi trên cổ tay anh cảm giác lạnh lẽo và mềm mại như những hạt tuyết nhuộm màu mực.
Ngón tay thon dài cầm kéo của người đàn ông không chút dấu vết nhẹ nhàng quấn một vòng.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay anh khẽ động, quét những sợi tóc vụn trên cổ tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra chút sơ hở nào.
Lục Tề Minh vừa tiếp tục sửa tóc dài cho cô vừa thờ ơ mở miệng tùy ý nói: "Tóc cô nhiều lắm."
Tiền Đa Đa vốn rất căng thẳng, nghe thấy anh mở lời bỗng thấy chủ đề được mở ra, liền thả lỏng chút ít. Cô nở nụ cười đáp: "Vâng. Tóc bố mẹ tôi đều vừa dày vừa rậm chắc là tôi di truyền từ họ."
Tóc mái bên trái cắt xong.
Lục Tề Minh khép kéo bước sang bên cạnh hai bước, giày quân đội nghiền nát chút bụi bẩn trên gạch men đến bên phải Tiền Đa Đa. Ngón tay dài quấn lấy một lọn tóc bên tai phải cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa không chút động tĩnh.
Chất tóc của cô rất đặc biệt.
Đen nhánh dày dặn nhưng không hề thô cứng mà mềm mại, mịn màng, trơn tru như lụa Tô Châu thượng hạng.
"Tách."
Thêm một nhát kéo nữa, anh tỉa bớt phần đuôi tóc chẻ. Tay trái với động tác tự nhiên ôm lấy một lọn tóc đen của cô rồi nhẹ nhàng đặt sang bên kia.
Ánh mắt anh lướt qua những đường cong quyến rũ ấy, ngón trỏ khẽ chạm vào rồi hỏi giọng bình thản: "Tóc xoăn của cô Tiền là tự nhiên sao?"
"Không phải." Tiền Đa Đa trên mặt luôn nở một nụ cười dịu dàng tiếp tục trả lời anh: "Đây là kiểu tóc tôi uốn ở tiệm hai tháng trước, bây giờ là một kiểu tóc rất thịnh hành gọi là "xoăn Pháp"."
Thời trang và xu hướng luôn là vùng kiến thức mù mờ của Lục Tề Minh.
Anh chưa từng nghe nói đến "xoăn Pháp" trong miệng cô. Thậm chí đây là lần đầu tiên anh biết hóa ra tóc dài uốn của con gái còn có thể chia ra rất nhiều kiểu dáng và tên gọi.
Lục Tề Minh im lặng suy nghĩ không đáp lời.
Phía dưới thấy trên đỉnh đầu lại im lặng hồi lâu không trả lời, Tiền Đa Đa cho rằng Lục Tề Minh vì không hiểu "xoăn Pháp", không biết nói gì nên rơi vào lúng túng, vội vàng bổ sung: "Đây đều là những chủ đề con gái quan tâm, con trai ít hứng thú nên anh không hiểu cũng bình thường thôi."
"Tôi không phải là không hứng thú." Lục Tề Minh nói.
Tiền Đa Đa ngơ ngác nhìn anh qua gương: "Hả?"
Lục Tề Minh khẽ nâng mắt đôi mắt đen láy xuyên qua gương đối diện với ánh mắt cô nói: "Môi trường làm việc và sinh hoạt của chúng tôi tương đối khép kín, không có nhiều kênh để biết về thế giới bên ngoài. Đặc biệt so với những người làm trong ngành internet như các cô thì chúng tôi càng kín cổng cao tường càng lạc hậu."
"…Không phải đâu." Vành tai Tiền Đa Đa nóng lên, hơi xấu hổ, dừng lại hai giây mới nói tiếp: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy các anh lạc hậu, anh đừng nghĩ như vậy."
"Nhưng khả năng học hỏi của tôi không tệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!