Lục Tề Minh vừa dứt lời, Tiền Đa Đa khựng lại, mất mấy giây mới kịp tỉnh táo đáp: "Anh là đội trưởng mà, mọi người đều gọi anh là "Đội trưởng Lục"."
Ánh mắt Lục Tề Minh chăm chú nhìn cô, giọng bình thản: "Cũng có người không gọi thế."
Tiền Đa Đa có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày: "Vậy ý anh là tôi cũng nên dùng chữ "anh" để gọi anh?"
Lục Tề Minh không nói.
Tiền Đa Đa lại hỏi: "Vậy anh muốn tôi gọi anh là "anh Lục" hay là "anh Minh"?"
Lục Tề Minh khẽ mím môi vẫn không nói gì.
Anh biết rõ điều mình khó chịu không nằm ở cách cô gọi mình là "đội trưởng Lục" hay "anh Minh".
Sự bực dọc này đơn giản vì cô tỏ ra thân thiết với người khác hơn cả anh.
Trong môi trường quân ngũ khép kín này, bước ra khỏi doanh trại giống như một giọt mực rơi vào bức tranh sặc sỡ, lập tức trở nên lạc lõng, chỗ nào cũng lộ ra sự không hài hòa.
Khi đối diện với Tiền Đa Đa như đóa hồng đầy màu sắc, anh luôn cảm thấy một sự gò bó từ trong ra ngoài.
Gốc rễ Lục Tề Minh thuộc về nơi khói lửa mịt mù trên chiến trường.
Cánh cổng điện tử ở cổng doanh trại vừa nâng lên vừa hạ xuống liền vẽ ra hai thế giới, bên ngoài là màu sắc thuộc về cô, bên trong là đen trắng thuộc về anh.
Cho nên khi biết Tiền Đa Đa sẽ ở trong doanh trại một tháng, tâm trạng Lục Tề Minh rất tốt.
Đây là cơ hội để anh cho cô thấy những ưu điểm ngoài vẻ cổ hủ, ít nói của mình.
Tống Thanh Phong từng chê anh xảo quyệt, lòng dạ Tư Mã Chiêu, mượn danh Tiếu Tư lệnh dụ cô đi xem bóng rổ, ý đồ quá rõ ràng như công trống khoe mẽ.
Lục Tề Minh rất thản nhiên.
Thể hiện ưu điểm với cô gái mình thích, thu hút sự chú ý của cô ấy quang minh chính đại nên không cần phải cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận điều đó.
Lục Tề Minh nhìn ra được Tiền Đa Đa vừa đến doanh trại thì môi trường, con người, thậm chí cả tiếng còi báo thức vang lên đúng giờ mỗi ngày khi trời chưa sáng đều khiến cô không quen. Vì vậy đối với anh – người "quen" duy nhất này, cô thể hiện sự tin tưởng hoàn toàn và một chút ỷ lại khó nhận ra.
Rõ ràng mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp từng bước một.
Nhưng cho đến vừa nãy nhìn thấy cảnh cô và An Chí Thành cười nói vui vẻ ở cổng căn tin, Lục Tề Minh mới nhận ra mình đã bỏ qua một điểm cực kỳ quan trọng.
Cô quá xinh đẹp và rực rỡ.
Giữa rừng đàn ông quân đội, sắc xuân ấy làm sao không thu hút ánh nhìn?
Anh cẩn trọng giữ khoảng cách vì sợ làm cô sợ hãi, giữ gìn quy tắc lễ nghĩa, không dám vượt quá nửa bước giới hạn bạn bè.
Nhìn lại những tên nhóc hỗn láo kia vậy mà vừa lên đã tìm lý do nói chuyện phiếm với Tiền Đa Đa, vừa thêm bạn WeChat, vừa yên tâm thoải mái để Tiền Đa Đa gọi mình là "anh".
Trớ trêu cô gái này lại đơn thuần nhiệt tình, đôi mắt to tròn đầy vẻ trong sáng căn bản không nhìn ra những tên nhóc kia đang tính toán gì…
Thái dương đột nhiên nhói lên một trận.
Lục Tề Minh hoàn hồn từ dòng suy nghĩ, ngón tay day day mi tâm, chỉ cảm thấy đau đầu.
Một lát sau ép buộc mình dời ánh mắt đang nhìn khuôn mặt cô gái sang chỗ khác.
Bên cạnh.
Tiền Đa Đa quan sát động thái của anh, lo lắng hỏi khẽ: "Đội trưởng Lục, anh không khỏe sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!