Chương 28: (Vô Đề)

Tạm biệt Lục Tề Minh, Tiền Đa Đa đi thẳng đến khu nội trú của bệnh viện thành phố.

Mẹ Tiền vừa gửi tin nhắn WeChat nói với Tiền Đa Đa rằng họ đã làm xong thủ tục nhập viện, lúc này đang cùng ông nội Tiền nghỉ ngơi ở phòng bệnh số 9 khoa Chấn thương chỉnh hình.

Trong tin nhắn WeChat, bà Trương Tuyết Lan còn đặc biệt nhấn mạnh bác cả và bác dâu cũng ở đó.

Vào buổi sáng sớm, khu nội trú đông nghẹt người, đâu đâu cũng là bệnh nhân và người nhà đi chăm sóc.

Tiền Đa Đa xông vào thang máy, vừa kịp lúc cánh cửa mở ra với đám người chật cứng bên trong.

Mắt cô sáng lên, nhanh chân chạy thẳng tới.

Một bác trung niên tay xách hộp cơm giữ nút mở cửa giúp cô gái chạy vội tới.

Nhờ vậy, Tiền Đa Đa may mắn lọt vào thang máy.

"Xin lỗi mọi người vì phải chờ." Cô lau mồ hôi trán, cười xin lỗi rồi quay sang thì thầm: "Cảm ơn bác."

"Không có gì đâu." Bác gái thấy cô bé này mặt mũi hiền lành lại ngoan ngoãn, tuổi cũng xấp xỉ con gái mình trên mặt nở nụ cười hiền hậu: "Cháu đi tầng mấy? Bác tiện tay bấm cho."

Tiền Đa Đa trả lời: "Cháu lên khoa Chấn thương tầng 7."

Bác gái bấm sáng nút số "7".

Thang máy từ từ lên cao, mỗi tầng lại có người ra vào. Tiền Đa Đa đứng gần cửa bị chen lấn suýt ngã.

Không lâu sau "ting" một tiếng, đã đến tầng 7.

Cô vừa nói "Xin lỗi cho tôi qua" vừa cố gắng thoát khỏi đám đông, thì một giọng nói the thé đầy bất mãn vang lên:

"Đa Đa, sao giờ mới đến? Bác với bác cả đợi lâu rồi."

Bước chân Tiền Đa Đa khựng lại, theo hướng giọng nói truyền đến, ngước mắt nhìn lên không hề bất ngờ khi thấy một bóng dáng mập mạp mặc áo khoác da chồn màu tím sáng.

Là bác dâu Dương Mỹ Linh.

Người phụ nữ ngoài năm mươi này được chăm sóc rất tốt ngoài, ngoài khóe mắt và khóe miệng có một chút nếp nhăn nhỏ ra thì da mặt bà ta tổng thể mịn màng trắng trẻo. Chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn, tay xách chiếc túi hàng nhái kiểu LV, tóc xoăn nhuộm màu đỏ rượu búi cao sau đầu, màu son môi quá tươi dưới ánh đèn huỳnh quang hành lang bệnh viện phát sáng bóng loáng.

"Bác dâu." Tiền Đa Đa cong khóe miệng cười chào hỏi người lớn: "Bố mẹ con ở trong phòng bệnh ạ?"

"Ừ, ở đó."

Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, Dương Mỹ Linh vẻ mặt đầy ghét bỏ dùng móng tay sơn nhũ đính đá che miệng mũi, khó chịu lẩm bẩm: "Bác ghét nhất bệnh viện, ngửi mùi này là buồn nôn. Bà nội cứ bắt đến… Nhà cháu đông người thế, thiếu gì người chăm ông."

Tiền Đa Đa nghe có chút không thoải mái nhưng cũng không nói gì nhiều vẫn lễ phép cười: "Bác dâu, con vào xem ông nội trước ạ."

Nói xong, cô quay người chuẩn bị đi về phía phòng bệnh.

Dương Mỹ Linh giơ tay quạt quạt, nhìn bóng lưng cháu gái đánh giá từ trên xuống dưới, hai mắt đột nhiên lại lên tiếng: "À đúng rồi Đa Đa."

Tiền Đa Đa mím môi phồng má, khẽ hít sâu một hơi quay đầu lại: "Sao ạ bác dâu?"

"Vừa nãy con lên lầu có thấy anh con không?" Dương Mỹ Linh hỏi.

Tiền Đa Đa khẽ nhíu mày, có chút ngạc nhiên: "Anh con họ cũng đến ạ?"

"Anh Dũng Dũng con hiếu thảo lắm, nghe nói ông nội con bị gãy tay liền nói muốn đến xem." Dương Mỹ Linh nói: "Bác cố ý đợi ở đây đón nó."

"Ồ." Tiền Đa Đa lắc đầu: "Không thấy ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!