Chương 26: (Vô Đề)

Lời của Lục Tề Minh như mấy cú đấm nặng nề giáng vào đầu Tiền Đa Đa khiến cô choáng váng.

Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng, chỉ cảm thấy phần gà xé phay trong tay biến thành một củ khoai lang nóng bỏng. Im lặng hồi lâu mới ấp úng nói: "… Trước đây tôi không biết, không biết đồ ăn thừa này là các anh dùng để cho chó nghiệp vụ ăn."

Dưới ánh sáng, đôi mắt đen láy của Lục Tề Minh nhìn chằm chằm vào cô vẫn còn sót lại một tia cười, khóe mắt hơi cong lên đầy vẻ trêu chọc.

Tiền Đa Đa bị anh nhìn đến mặt càng nóng, khẽ cắn môi.

Gà xé phay là đội trưởng Thôi chuẩn bị rửa sạch, sau đó dùng làm thức ăn cho chó đương nhiên không thể đưa cho Lục Tề Minh ăn nữa…

"Thật sự xin lỗi." Mặt Tiền Đa Đa đỏ bừng cúi thấp đầu khẽ nói: "Tôi vốn dĩ là có ý tốt, không ngờ lại thành ra chuyện buồn cười thế này… Tôi mang trả lại cho đội trưởng Thôi ngay."

Nói rồi cô bưng gà xé phay đứng dậy muốn đi.

Ai ngờ vội vàng lại hóa vụng.

Trong lòng Tiền Đa Đa rối bời, bước chân đi nhanh lại không vững, trong lúc thất thần bị chân ghế vấp phải kêu nhỏ một tiếng khiến hộp cơm trong tay cũng nghiêng theo thân thể lảo đảo.

Thân thể đập vào khung giường kim loại trong không gian vang lên tiếng rung nhẹ.

Lục Tề Minh cách cô chỉ nửa mét. Thấy vậy, sợ cô ngã nên theo bản năng đưa tay đỡ cô.

"…"

Tiền Đa Đa hồn vía lên mây, hoảng loạn nghiêng đầu nhìn thấy mười ngón tay thon dài mạnh mẽ giữ chặt cánh tay cô, lực đạo trầm ổn trong nháy mắt ngăn cản cô ngã.

Trong chớp mắt khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại nhanh chóng.

Một người hoảng hốt ngước mắt lên, một người lo lắng rối bời hàng mi khẽ rũ xuống, hơi thở gấp gáp trong khoảnh khắc nào đó quấn quýt giao nhau.

"…" Đối diện với đôi mắt đen thẳm của người đàn ông tim Tiền Đa Đa bỗng thấy tim mình đập loạn nhịp.

Cô mấp máy môi muốn nói gì đó.

Đúng lúc này ánh sáng trắng của đèn điện đột ngột biến mất.

Trong khoảnh khắc bóng tối ập đến, Tiền Đa Đa hơi mở to mắt, cảm nhận được sự trói buộc mạnh mẽ từ bàn tay người đàn ông trên cánh tay mình ngày càng lớn.

Vốn đã hoảng loạn, bóng tối đột ngột ập đến khiến cô càng thêm luống cuống.

Gần như theo phản xạ bản năng, Tiền Đa Đa khẽ vặn cổ tay muốn thoát khỏi ngón tay Lục Tề Minh.

Ai ngờ do quần áo mùa đông quá dày nên một cái giật mình vụng về của cô lại làm chiếc cốc nước nóng trên bàn đổ ập xuống sàn.

"Choang!"

Chiếc cốc thủy tinh mỏng manh rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiền Đa Đa giật mình bởi tiếng động đó, cổ tay theo bản năng càng dùng sức rút về.

"Đừng động." Giọng người đàn ông vang lên sát bên tai đâm vào thần kinh Tiền Đa Đa, giọng hơi trầm mang theo sự quan tâm và lo lắng khó nhận thấy: "Giẫm phải mảnh vỡ sẽ bị thương."

Tiền Đa Đa lập tức cứng đờ.

Khoảng cách quá gần khiến mùi xà phòng mát lành trên người anh trở nên nồng nàn hòa lẫn với nhiệt độ cơ thể nóng rực như lửa hun nóng khiến đầu óc cô có chút không tỉnh táo.

Vài giây cực kỳ ngắn ngủi mà dài như nửa thế kỷ.

Đợi cô gái trước mặt bình tĩnh lại, Lục Tề Minh mới lại lên tiếng nhẹ nhàng mang theo ý an ủi: "Chắc chỉ là nhảy cầu dao điện, sẽ có điện lại nhanh thôi. Cô không cần sợ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!