Chương 22: (Vô Đề)

Không hiểu sao, nhìn quả trứng tròn trịa trong tay và đám đông vội vã đi về phía tòa nhà văn phòng xung quanh, Tiền Đa Đa bỗng nảy sinh một ảo giác, như thể cô đã trở lại thời đại học.

Những người xung quanh là bạn học, Lục Tề Minh là bạn cùng phòng tốt bụng mang bữa sáng cho cô…

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Tiền Đa Đa hoàn hồn, năm ngón tay khép lại nắm chặt quả trứng trong lòng bàn tay, nở một nụ cười cảm kích với Lục Tề Minh: "Cảm ơn anh, đội trưởng Lục. Quả trứng này tôi nhận nhé."

Mây trên bầu trời tan ra, mặt trời ló qua kẽ mây, ánh sáng vàng nhạt bao quanh cô gái, ôm lấy cô trong sự dịu dàng. Từ góc độ của Lục Tề Minh, anh có thể thấy rõ lớp lông tơ mịn màng trên má cô.

Anh bị nụ cười tươi sáng kia làm cho hơi thất thần, vẻ mặt không đổi, cũng không lên tiếng.

Tiền Đa Đa nhớ trong căn tin còn có đồng chí Tiết và blogger Đại Khoan nên không định nán lại lâu. Không đợi Lục Tề Minh trả lời, cô lại cười híp mắt nói: "Đồng chí Tiết họ đang đợi tôi, bảo là lát nữa còn phải đi gặp mấy lãnh đạo lớn nữa. Vậy đội trưởng Lục anh bận trước đi, tôi vào trong nhé?"

"Ừm." Ánh mắt Lục Tề Minh nhìn cô: "Tạm biệt."

"Bye bye." Tiền Đa Đa vẫy tay quay người chạy nhanh về sảnh căn tin.

Lục Tề Minh dõi theo bóng lưng mảnh khảnh kia.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo phao màu be, phối bên dưới là quần jeans rộng màu xanh nước biển, tổng thể trang phục nhẹ nhàng, gọn gàng. Đầu tóc đen dày được buộc cao bằng nơ bướm màu tối, khi chạy, đuôi tóc đen óng vung lên thành những đường cong sống động. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, phủ lên tóc cô một lớp vàng mỏng lấp lánh.

Tuổi trẻ và sức sống tràn đầy trong những bước chân nhẹ nhàng.

Lục Tề Minh không khỏi khẽ nhướn mày.

Cuộc sống trong doanh trại khô khan tẻ nhạt, bao nhiêu năm qua anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một khung cảnh tươi tắn rực rỡ như vậy trong quân đội.

Bỗng nhiên vai anh trĩu xuống, một lực mạnh từ phía sau đè lên.

Lục Tề Minh liếc mắt nhìn sang, không ngoài dự đoán nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lại đáng ghét của Tống Thanh Phong.

"Ê, ê ê ê." Tống Thanh Phong cao hơn một mét tám, thấp hơn Lục Tề Minh vài phân, cánh tay vòng qua vừa vặn móc được vai Lục Tề Minh, một tư thế tự nhiên mà quen thuộc không thể tả. Tống Thanh Phong hạ thấp giọng, ghé sát tai Lục Tề Minh nói: "Tôi nói này, ở cửa căn tin người đi lại tấp nập như vậy, ánh mắt anh ít ra cũng nên thu liễm lại một chút đi, sắp dán cả vào người ta rồi."

Lục Tề Minh không nói gì, cánh tay hờ hững đẩy Tống Thanh Phong ra, sải bước chân dài đi thẳng về hướng tòa nhà văn phòng.

Tống Thanh Phong nhướn mày cao vút.

Anh ta ba bước hai bước đuổi kịp Lục Tề Minh, kéo dài giọng nói: "Ôi, tôi nói anh thích cô blogger nhỏ kia, anh đến phủ nhận cũng lười phủ nhận luôn rồi?"

Lục Tề Minh nói: "Giờ làm việc, không nói chuyện phiếm."

"Xì, còn mấy phút nữa mới tám giờ." Tống Thanh Phong vừa nói vừa dừng lại, nhớ ra điều gì đó lông mày lại không tự chủ được nhíu lại, khó hiểu hỏi: "Nhưng mà trước đó không phải anh vừa đi xem mắt sao? Nhìn cái trạng thái lúc đó của anh không phải là có ý với đối tượng xem mắt đó sao, vừa nhìn thấy cô blogger nhỏ này đã quên sạch đối tượng xem mắt rồi?

Cái này không phù hợp với ấn tượng của tôi về đội trưởng Lục của anh đâu."

Lục Tề Minh cứ tự nhiên đi đường của mình không thèm liếc mắt nhìn Tống Thanh Phong một cái chỉ nói: "Đối tượng xem mắt của tôi rất tốt, cô Tiền cũng rất tốt."

"…Vậy tình hình bây giờ là anh thích cả hai cô gái?" Tống Thanh Phong càng nhíu mày chặt hơn khuyên nhủ:"Lão Lục, chúng ta không thể chân đạp hai thuyền, làm cái kiểu "rải lưới làm vua biển" này được. Vấn đề tác phong cá nhân tuyệt đối không được qua loa đại khái!"

Lời vừa dứt, Lục Tề Minh dừng bước chân, cuối cùng quay đầu nhìn Tống Thanh Phong.

Tống Thanh Phong mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng vào anh, quyết tâm làm người bảo vệ tác phong tốt đẹp, hình tượng kiên trinh của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Lục Tề Minh đánh giá khách quan: "Lão Tống, tư tưởng của cậu rất đúng đắn."

"Vậy thì đương nhiên tôi đúng rồi." Tống Thanh Phong hừ một tiếng: "Tôi và vợ tôi là thanh mai trúc mã từ đầu đến cuối. "Chung thủy" là của hồi môn tốt nhất của một người đàn ông, hiểu không? Anh hoặc là tiếp tục theo đuổi đối tượng xem mắt kia, hoặc là từ bỏ đối tượng xem mắt rồi tán tỉnh cô blogger đó, sao có thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia?"

"Đối tượng xem mắt trước đây của tôi chính là Tiền Đa Đa." Lục Tề Minh bình tĩnh nói.

Tống Thanh Phong trợn tròn mắt ngây người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!