Lời Lục Tề Minh vừa dứt, Tiền Đa Đa nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Cô thầm nghĩ: Cảnh tượng thế này đáng lẽ phải gợi lên bao liên tưởng lãng mạn mới đúng. Thế mà người đối diện lại tỏ ra chân thành đến mức không chút gợi ý hay giễu cợt nào.
Tích tắc, tích tắc, thời gian đều đặn trôi qua.
Đến giây thứ ba, Tiền Đa Đa mới sắp xếp xong ngôn ngữ, đáp: "Cảm ơn đội trưởng Lục đã nể mặt như vậy."
Nói đến đây, cô hơi dừng lại một chút, rồi với thái độ thật lòng muốn lắng nghe cảm nhận, nhìn anh hỏi: "Món tuyết hoa này tôi không dùng đường trắng mà thay bằng erythritol. Về khẩu vị thì chắc cũng không quá ngọt đâu nhỉ?"
"Ừm." Lục Tề Minh nói: "Độ ngọt thanh đạm, ngon hơn tất cả những món ngọt tôi từng ăn trước đây."
Lời này khơi gợi thêm nhiều hứng thú cho Tiền Đa Đa.
Cô khẽ nhướn mày, cả khuôn mặt xinh xắn vì động tác nhỏ này mà càng thêm tươi tắn, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói: "Vậy, có một khả năng là anh cảm thấy mình không thích ăn đồ ngọt là chỉ vì chưa từng ăn món thật sự ngon thôi không?"
Lục Tề Minh tùy tay cầm một tờ khăn giấy lau miệng, nghe vậy cũng học theo cô khẽ nhướn mày: "Rất có thể."
Tiền Đa Đa lại bưng tách trà lên húp một ngụm, nghĩ nghĩ rồi tùy tiện hỏi: "Trước đây anh ăn những món ngọt đó ở đâu vậy?"
Lục Tề Minh nhìn cô: "Sao cô lại tò mò về chuyện này?"
Hàng mi dài rậm rạp của Tiền Đa Đa khẽ động hai cái, cô chống cằm bằng một tay, rất nghiêm túc trả lời anh: "Tôi là người yêu thích đồ ngọt. Tìm hiểu một chút về những thương hiệu và địa chỉ quán dở tệ để tránh."
Đương nhiên rồi, đó chỉ là một trong những lý do.
Lý do thứ hai cô không tiện nói ra – ở Trung Quốc đa số người thích đồ ngọt là phụ nữ.
Lục Tề Minh tốt nghiệp trường quân sự rồi về đơn vị suốt ngày tập luyện ra trận. Nếu anh tiếp xúc với đồ ngọt thì nhiều khả năng là do quen biết cô gái nào đó.
Tiền Đa Đa vốn không phải người thích tò mò chuyện người khác. Nhưng con người ta thường hay tò mò về những thứ hoàn toàn trái ngược với mình.
Đối diện bàn ăn.
Nghe xong lời giải thích của Tiền Đa Đa, Lục Tề Minh khẽ cụp mắt, khóe miệng hơi cong lên như có như không. Không biết anh có tin lời cô nói hay không.
Một lúc sau anh bình thản kể: "Tốt nghiệp xong tôi lên biên giới công tác một năm. Ở đó sĩ quan độc thân đều ở phòng đôi. Bạn cùng phòng tôi học ngôn ngữ là chàng trai Đông Bắc cao lớn rất thích đồ ngọt. Tuần nào cậu ta cũng vào thành phố mua đầy bánh ngọt về."
"Bây giờ người ta làm bánh toàn dùng kem bơ động vật. Nhưng trước kia đa số là kem thực vật. Bánh để không được lâu mà cậu ta mua về ăn không hết nên bắt tôi cùng ăn."
"Suốt một năm trời."
Nhớ lại khoảng thời gian xa xôi sau khi vừa tốt nghiệp, Lục Tề Minh không khỏi khẽ cong khóe môi, cười nhạt một tiếng: "Từ đó về sau cứ nhìn thấy đồ ngọt là tôi thấy khó chịu."
"Ra là vậy." Tiền Đa Đa nghe chăm chú, đôi mắt hạnh trong veo mở to tròn, cảm thấy thú vị: "Vậy, người bạn cùng phòng Đông Bắc vạm vỡ thích ăn đồ ngọt của anh vẫn còn ở đơn vị đóng quân cũ sao?"
Lục Tề Minh nghe xong, đường môi dần thẳng lại rồi lắc đầu: "Không còn làm trong quân đội nữa rồi."
Tiền Đa Đa lập tức hơi kinh ngạc: "Anh ấy chuyển ngành rồi sao?"
"Hai năm trước khi tham gia gìn giữ hòa bình bị thương." Lục Tề Minh nói: "Phục hồi chức năng một năm không thấy chuyển biến tốt, cuối cùng cân nhắc mãi mới xin xuất ngũ vì bệnh."
Biết được đầu đuôi câu chuyện, Tiền Đa Đa cảm thấy có chút khó chịu, lông mày cũng vô thức khẽ nhíu lại.
"Xuất ngũ vì bệnh" mà Lục Tề Minh nói, Tiền Đa Đa trước đây từng nghe cậu mình nhắc đến.
Một quân nhân xuất ngũ vì bệnh, phần lớn đều là do chiến đấu hoặc công tác mà bị tàn tật, bị thương, mắc bệnh, cơ bản mất khả năng lao động.
"Bạn cùng phòng của anh xuất ngũ rồi về quê sao?" Cô khẽ hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!