Chương 19: (Vô Đề)

"Chỉ có hai chúng ta thôi sao?" Tiền Đa Đa buột miệng hỏi.

"Tạm thời là vậy." Vẻ mặt Lục Tề Minh vẫn bình thường như mọi khi, nói rồi dừng lại nửa giây, lại bổ sung một câu: "Nếu cô muốn gọi người khác cũng được."

"Ngoài anh ra, tôi ở đây không quen ai cả." Tiền Đa Đa cong khóe môi: "Ý tôi là, có đồng nghiệp hay bạn bè nào của anh đi cùng không?"

Lục Tề Minh đáp: "Không có."

Anh bình tĩnh nhìn cô rồi nói tiếp: "Ý tôi là muốn ăn cơm riêng với cô, không định gọi đồng nghiệp."

Lời nói thẳng thắn này lọt vào tai Tiền Đa Đa, cô ngẩn người ra, hai vành tai lập tức ửng đỏ.

Lời này thật khiến người ta không biết nên đáp lại thế nào.

Nửa giây sau, cô nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, cố gắng khiến mình trông bình thường như mọi ngày, cười dịu dàng đáp: "Vậy anh định ra ngoài ăn gì?"

"Tôi không kén chọn, ăn gì cũng được."

Ánh mắt Lục Tề Minh lướt qua gò má ửng hồng của cô: "Cô Tiền muốn ăn gì?"

"Trước đây tôi ít khi đến khu Thạch Thủy này." Tiền Đa Đa cười nhẹ nhàng và khiêm tốn: "Đội trưởng Lục ở đây mấy năm rồi, chắc chắn anh hiểu rõ những chỗ ăn ngon ở khu này hơn tôi."

Nghe vậy, Lục Tề Minh khẽ cụp mắt suy nghĩ hai giây rồi hỏi cô: "Cô có quen ăn đồ Quảng Đông không?"

"Vâng."

Tiền Đa Đa gật đầu. Dù cô thích đồ ăn đậm vị nhưng đồ Quảng Đông thanh đạm dễ chịu, canh lại ngon ngọt, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không tệ, lại còn giúp tiêu hóa bớt dầu mỡ.

"Vậy chúng ta đi ăn đồ Quảng Đông nhé." Lục Tề Minh nói: "Được không?"

"Vâng, được ạ."

Tiền Đa Đa không từ chối đề nghị này.

Qua vài lần tiếp xúc trước đây, Lục Tề Minh đã để lại ấn tượng tốt cho Tiền Đa Đa. Cô cho rằng anh có tinh thần trách nhiệm cao, ngay thẳng và là một đồng chí tốt hết lòng phục vụ nhân dân.

Một người như vậy, dù không thể phát triển thành người yêu thì làm bạn cũng rất tốt.

Hơn nữa, sau khi đã bày tỏ rõ thái độ trong những lần trước, Tiền Đa Đa không còn quá nhiều gánh nặng tâm lý khi tiếp xúc với Lục Tề Minh nữa.

Bản chất cô là một người tùy duyên và hòa nhã. Suy nghĩ của bản thân đã sớm nói rõ ràng, quang minh chính đại.

Sau khi đã quyết định cùng nhau ăn tối, Tiền Đa Đa nghĩ đến điều gì đó liền nghiêng người thò đầu ra nhìn trái nhìn phải rồi tùy tiện hỏi: "Phòng 408 ở bên trái phòng tôi sao?"

"Ừm." Lục Tề Minh đáp.

Ánh mắt Tiền Đa Đa lướt qua, hai phòng 406 và 408 nằm sát vách nhau, khoảng cách giữa hai cánh cửa chỉ vài mét.

Nói cách khác, hai phòng này thậm chí còn chung một bức tường.

Quả nhiên là gần đến không thể gần hơn.

"Gần vậy sao…" Tiền Đa Đa tự nói một mình. Sau đó ánh mắt cô quay lại, tươi cười nhìn Lục Tề Minh: "Vậy phiền đội trưởng Lục về phòng ngồi đợi một lát nhé, tôi muốn thay quần áo."

Nói đến đây cô dừng lại, sợ vị lãnh đạo này nghĩ một blogger mạng như cô ở trong doanh trại mà ngày thay hai bộ quần áo thì làm ảnh hưởng đến hình ảnh của doanh nghiệp địa phương.

Cô vội vàng ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích: "Hôm nay tôi đoán sai thời tiết nên mặc hơi dày, chuẩn bị cởi bớt một chiếc áo len mỏng… Sẽ nhanh thôi."

Lục Tề Minh thu hết vẻ mặt lo lắng của cô vào mắt, vẻ mặt lạnh lùng thoáng hiện một chút ấm áp gần như không thể nhận ra rồi khẽ nói: "Cô cứ thay đi, không vội."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!