Chương 18: (Vô Đề)

Nghe Lục Tề Minh nói xong, Tiền Đa Đa đứng sững tại chỗ, có chút không tin vào những gì vừa nghe.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao anh lại ở đây?

Tiền Đa Đa vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: "Anh Lục, anh đến đây có việc sao?"

"Đây là đơn vị của tôi." Lục Tề Minh nói.

"…"

Đứng ngây người mấy giây, Tiền Đa Đa mới phản ứng lại, ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng cao hơn mấy phần: "Đây là đơn vị của anh sao? Vậy trước đây trên WeChat sao anh không nói?"

Vẻ mặt Lục Tề Minh không thay đổi, đáp: "Cô chỉ hỏi về môi trường xung quanh doanh trại chứ không hỏi tôi có làm việc ở đây không."

Tiền Đa Đa cắn môi, khẽ nhíu mày.

Cô đúng là không hỏi kỹ.

Nhưng hôm đó cô đã đặc biệt nói với anh địa chỉ doanh trại, hỏi han tình hình cụ thể, người bình thường sẽ thuận miệng nói một câu "Trùng hợp thật, nơi cô đến chính là doanh trại của chúng tôi" chứ?

Hay là nói anh cố ý giấu giếm cô, muốn xem vẻ mặt ngơ ngác đến rớt cả cằm của cô?

Trong đầu Tiền Đa Đa rối bời, đủ loại suy đoán kỳ lạ nảy ra.

Lúc này, Lục Tề Minh liếc mắt thấy chiếc vali bên cạnh Tiền Đa Đa, tùy tiện nói: "Tiểu đội trưởng Thành, mở cốp xe ra."

"Vâng ạ." Chiến sĩ trẻ trong xe cười đáp, giọng điệu thoải mái.

Lời vừa dứt, cửa cốp sau chiếc xe việt dã quân sự liền mở ra.

Lục Tề Minh không nói gì, chân dài bước một bước, nghiêng người xuống xe.

Chưa đợi Tiền Đa Đa kịp phản ứng thì đã thấy người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm đi đến trước mặt cô, một tay nhấc chiếc vali của cô lên.

Tiền Đa Đa không khỏi trợn tròn mắt.

Chiếc vali 29 inch vừa nặng vừa lớn, cô kéo bằng bánh xe đa năng còn thấy khó khăn, nhưng trong tay anh lại nhẹ như bông, chẳng tốn chút sức lực nào.

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh." Mặt cô hơi đỏ lên, đưa tay định giằng lấy, "Để tôi tự bỏ vào là được rồi…"

"Không sao." Lục Tề Minh nghiêng người đi vòng qua, một tay đặt chiếc vali lên xe, tùy ý phủi tay hai cái rồi quay đầu nhìn cô, "Cô lên xe đi."

Ánh mắt Tiền Đa Đa liếc qua hai người lính gác mặt không biểu cảm kia, thấp giọng lo lắng: "Anh chắc là tôi cứ thế này mà vào được chứ?"

"Các cô phải ở đây một tháng, hồ sơ cá nhân đều đã được kiểm duyệt rồi." Giọng Lục Tề Minh dịu dàng, trong giọng nói mang theo ý an ủi, "Cho dù cô trực tiếp đi vào, chỉ cần xuất trình giấy tờ, đối chiếu xong xác nhận thông tin không sai thì lính gác cũng sẽ không ngăn cô."

Tiền Đa Đa nghe xong nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "À, ra là vậy."

Lên xe, hai người ngồi ở hai bên ghế sau.

Lần đầu tiên ngồi xe quân sự, Tiền Đa Đa chỉ cảm thấy vừa mới lạ vừa bất an, lưng thẳng tắp ngồi nghiêm chỉnh, đến tiếng thở cũng không dám thở mạnh.

Thấy vẻ mặt câu nệ của cô, khóe miệng Lục Tề Minh bất giác cong lên rồi hỏi: "Sao đồng chí Tiết không đến đón cô?"

"Anh ấy bảo tôi trước khi đến thì báo với anh ấy một tiếng, nhưng tôi nghĩ quân nhân các anh bình thường công việc đều rất bận nên tôi tự vào được thì không làm phiền anh ấy đón…" Tiền Đa Đa lúng túng nói đến đây hơi dừng lại rồi khẽ nói: "Không ngờ cuối cùng lại làm phiền đến các anh, thật ngại quá."

"Tiện đường thôi." Lục Tề Minh nhàn nhạt đáp một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!