Lục Tề Minh kiểm soát thời gian rất chuẩn xác, theo sắp xếp của anh, Tiền Đa Đa và hai người già đến phòng chụp CT vừa đúng ba giờ mười lăm phút.
Khu vực chờ bên ngoài đã có khá nhiều người ngồi, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có. Có người đợi chụp CT, có người là người nhà đi cùng.
Lục Tề Minh đỡ ông cụ đi ở phía trước.
"Cậu Lục, nghe giọng cậu không phải người địa phương Nam Thành mình nhỉ?" Ông nội Tiền cười hiền hòa.
"Quê cháu ở Bắc Nguyên." Lục Tề Minh trả lời, "Đến Nam Thành được mấy năm rồi ạ."
"Dự định sau này ở lại Nam Thành luôn hay là có dự định khác?" Ông nội Tiền trong lòng đã có tính toán, lại thăm dò hỏi.
"Cháu định an cư lạc nghiệp ở Nam Thành ạ."
"Tốt quá." Vừa nghe câu này, nụ cười trên mặt ông nội Tiền lập tức trở nên rạng rỡ hơn, "Nam Thành mình là một nơi tốt đấy, phong cảnh đẹp, đất đai tốt, giá cả cũng thấp hơn Bắc Kinh và Vân Thành một chút, rất đáng sống."
Bà nội Tiền ở phía sau vừa âm thầm đánh giá Lục Tề Minh, vừa vỗ nhẹ vào tay cô cháu gái đang khoác tay mình, nhỏ giọng nói: "Xem ông con và cậu Lục nói chuyện hợp nhau thế."
Tiền Đa Đa vốn không muốn làm lỡ thời gian của Lục Tề Minh quá nhiều, định tìm cơ hội để anh đi trước, nhưng lúc này thấy ông cụ và người này nói chuyện rất hợp ý, cô cũng không nói gì nữa.
Cô nghĩ, Lục Tề Minh không phải người địa phương, bố mẹ và người thân đều ở xa xôi, có lẽ sự hiền hòa của ông bà đã khiến anh cảm nhận được sự ấm áp thân thương đã lâu không có…
Quân nhân thật không dễ dàng.
Tiền Đa Đa khẽ thở dài trong lòng.
Bên cạnh, bà nội Tiền càng nhìn chàng quân nhân trẻ tuổi càng thích, không khỏi lại khen ngợi: "Thời buổi này, người trẻ tuổi kiên nhẫn và dịu dàng với người già như thế này không nhiều đâu."
Tiền Đa Đa cong môi cười, nũng nịu với bà rồi tự khen mình: "Bà nội, con cũng là người trẻ tuổi mà, con đối xử với ông bà cũng rất tốt."
"Xem con bé này nói kìa." Bà nội Tiền cười cưng chiều, nhỏ giọng, "Bà đương nhiên biết con tốt với ông bà, con là đứa hiểu chuyện và hiếu thảo nhất. Nhưng cậu Lục này không phải người thân thích gì với chúng ta, cậu ấy tốt với chúng ta khác với con tốt với chúng ta đấy. Tốt với người thân là hiếu thảo hiểu chuyện, tốt với người lạ là lòng dạ tốt."
Tiền Đa Đa suy nghĩ nửa giây, gật đầu, "Cũng đúng ạ. Nhìn là biết, anh ấy người cũng khá tốt."
Mắt bà nội Tiền sáng lên: "Vậy hai đứa có muốn…"
"Người lòng dạ tốt, đáng để kết bạn."
Bà nội Tiền không biết nói gì nữa, im lặng.
Đúng lúc này, một nữ bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng chụp CT, lớn tiếng hỏi: "Còn ai chưa nộp đơn không?"
"Đây ạ!" Tiền Đa Đa vội vàng đưa đơn qua.
Nữ bác sĩ liếc nhìn thông tin đặt lịch hẹn, nói: "Tiền Thư Hoa đúng không? Ngồi đợi một lát, đến lượt sẽ gọi tên."
Lục Tề Minh tìm mấy chỗ trống, đỡ ông nội Tiền ngồi xuống, sau đó nhìn về phía phòng nước sôi rồi nói: "Cháu đi lấy cho ông chút nước nóng."
"Không cần không cần." Ông cụ xua tay, "Ông không khát."
"Đúng đấy! Cậu Lục, cậu bận rộn cả buổi rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Bà nội Tiền cũng lên tiếng phụ họa.
"Không sao ạ, cháu đi rồi về ngay."
Thấy Lục Tề Minh đã tự mình đi về phía phòng nước sôi, bà nội Tiền vội vàng vỗ nhẹ cánh tay cô cháu gái thúc giục: "Con còn ngồi đó làm gì? Đi giúp đi. Cả nhà mình bốn người bốn cốc nước, con tưởng người ta có ba đầu sáu tay à?"
"Vâng ạ." Tiền Đa Đa hoàn hồn, đứng dậy vội vàng đuổi theo.
Phòng nước sôi của bệnh viện Y học Cổ truyền có ở mỗi tầng, nằm bên trái nhà vệ sinh, là một phòng nhỏ độc lập, bên trong có một dãy bồn rửa và một máy lọc nước lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!