Chương 13: (Vô Đề)

Nhìn thấy người trước mắt, mắt Tiền Đa Đa trợn tròn.

"anh Lục cũng đến khám Đông y ạ?" Tiền Đa Đa hơi dừng lại, nhớ ra buổi sáng ở cổng khu dân cư, anh nói mình ngủ không ngon, cô còn giới thiệu bệnh viện và bác sĩ cho anh, lập tức phản ứng lại, "Vì ngủ không ngon ạ?"

"Ừ." Lục Tề Minh gật đầu.

Ngày thường anh bận công việc, từ thứ Hai đến thứ Sáu căn bản không có thời gian rảnh, vừa hay hôm nay rảnh nên liền đến đăng ký khám thử.

"Còn cô?" Ánh mắt Lục Tề Minh như có ma xui quỷ khiến lướt qua ngũ quan của Tiền Đa Đa, dừng lại trên đôi môi tô son của cô, "Chỗ nào không khỏe?"

"Ông nội tôi mấy ngày nay hơi ho, tôi đưa ông đến khám." Tiền Đa Đa vừa nói, vừa tùy ý chỉ về phía hàng dài người xếp hàng phía trước, "Chuẩn bị đặt lịch chụp CT."

"Có cần giúp gì không?" Lục Tề Minh hỏi.

"Không cần không cần." Cô vội vàng xua tay từ chối, cười cười, "Không có gì cần giúp cả. Anh đi lấy thuốc ạ? Phòng thuốc Đông y ở bên trái sảnh đăng ký."

Lục Tề Minh đứng tại chỗ không động, trả lời cô: "Tôi vừa nộp đơn thuốc xong, người ở phòng thuốc bảo đợi một tiếng."

"Lâu vậy ạ?" Tiền Đa Đa khó hiểu nhíu mày, "Nhưng bình thường tôi đến lấy thuốc, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi phút thôi."

Lục Tề Minh: "Tôi ở ký túc xá đơn vị, không tiện, cần bệnh viện sắc thuốc."

"À." Tiền Đa Đa chợt hiểu ra, "Sắc xong rồi mới lấy thuốc, thời gian sẽ lâu hơn một chút."

"Cho nên tôi có thể ở lại với cô."

"…"

Vẻ mặt anh khi nói chuyện bình thản và tự nhiên như vậy, cứ như cả hai là đôi bạn cũ quen biết đã lâu khiến Tiền Đa Đa nhất thời không biết nên từ chối thế nào.

Đúng lúc này, bà cô đứng sau Tiền Đa Đa sốt ruột nhíu mày, thúc giục: "Cô bé, đi lên phía trước đi, chỗ trống to như vậy là đợi người khác chen ngang đấy à."

"Xin lỗi ạ." Tiền Đa Đa hoàn hồn, lúc này mới nhận ra mình và hàng người phía trước đã có một khoảng trống, vội vàng xin lỗi, bước nhanh theo.

Chỉ cách một bước chân, Lục Tề Minh thấy vành tai cô gái ửng đỏ vì xấu hổ. Vùng da kia mềm mại như có thể thổi tan, tựa như một giọt chu sa rơi vào nước sôi, từng chút từng chút tan ra.

"Đơn của cô đâu, đưa tôi xếp hàng giúp." Anh nói.

Tiền Đa Đa ngẩn người, ngước đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và khó hiểu.

"Người già luôn cần có người đi kèm." Vẻ mặt Lục Tề Minh bình thản tự nhiên, đột nhiên lại khẽ nhếch môi cười, "Cô đi cùng ông bà đi, việc đặt lịch hẹn cứ giao cho tôi, dù sao tôi đợi thuốc cũng không có việc gì làm."

Từ khi quen biết đến giờ, Tiền Đa Đa rất ít khi thấy Lục Tề Minh cười. Ấn tượng anh để lại cho cô luôn là vẻ chính trực trầm ổn, ít nói cười, lại mang theo chút cổ hủ không phù hợp với lứa tuổi.

Nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ anh cười nhẹ rất đẹp, có một vẻ hoang dã chưa được thuần hóa.

Nói một cách thông tục, chính là rất có cảm giác thiếu niên.

"Nhưng mà…" Tiền Đa Đa do dự.

"Tôi biết cô lo lắng điều gì." Lục Tề Minh bình tĩnh nhìn cô, nói, "Giữa nam và nữ, dù không thể phát triển sâu sắc hơn ở những tầng khác thì làm bạn bè vẫn được."

Tiền Đa Đa nghẹn lời.

Lục Tề Minh thản nhiên kết luận: "Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, cô không cần có gánh nặng tâm lý."

Thật vậy, từ nhỏ bố mẹ và thầy cô đã dạy Tiền Đa Đa "thêm một người bạn thêm một con đường", lời người này nói không có gì để chê trách.

Hơn nữa dù thế nào đi nữa, có thêm một người bạn tốt cũng không phải là chuyện xấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!