Món bavarian này đến quá bất ngờ khiến Tiền Đa Đa trở tay không kịp.
Cô đứng như trời trồng mấy giây, mãi mới gượng gạo nở nụ cười: "Cảm ơn tấm lòng của anh, anh Lục. Anh cứ giữ lấy mà ăn đi, nhà tôi còn nhiều đồ ăn vặt lắm…"
"Phần bánh này coi như cảm ơn cô đã nhặt được dao của tôi." Lục Tề Minh trả lời cô, "Cô không cần cảm thấy mình nhận không công hay nợ tôi gì cả."
Tiền Đa Đa bị nghẹn ho khan hai tiếng, vành tai ửng đỏ.
Đôi khi cô thực sự khâm phục khả năng đọc suy nghĩ người khác của anh. Lý do cô từ chối món ăn này đúng là vì không muốn mang ơn. Cứ qua lại mãi thì mối liên hệ giữa hai người sẽ ngày càng rối rắm, trái với ý muốn ban đầu của cô.
Nhưng nếu anh nói là để cảm ơn, vậy thì nhận quà dường như cũng trở nên hợp lý.
"Vậy được, cảm ơn anh." Tiền Đa Đa suy nghĩ kỹ càng rồi nhận lấy đồ, đồng thời tay kia cũng đưa con dao găm của Lục Tề Minh ra, cười nói, "Cái này trả lại cho anh."
Anh đưa tay ra, trong khoảnh khắc giao dao găm, ngón tay cô như có như không lướt qua đầu ngón tay anh, cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo.
Tim Lục Tề Minh chậm đi một nhịp.
Chiếc túi giấy đựng bánh bavarian in hình được cô cầm lấy, còn con dao tạo nên duyên phận này lại trở về với anh.
Tiền trao cháo múc, Lục Tề Minh nhận ra cuộc gặp gỡ này nên kết thúc.
"Lúc nãy tôi gọi điện thoại, cô vẫn còn ngủ sao?" Anh nhìn cô hỏi, lời nói tự nhiên như bạn bè trò chuyện.
"Đúng vậy." Tiền Đa Đa cong môi cười với anh, không cố ý cũng không gượng gạo, cũng không hề có chút xấu hổ nào khi bị phát hiện ngủ nướng, "Hôm nay là thứ Bảy, những giấc ngủ thiếu hụt trong ngày thường thì đương nhiên phải tranh thủ ngày nghỉ bù lại."
Nụ cười của cô như ánh ráng chiều, ấm áp mà không chói mắt, chỉ khiến người ta cảm thấy thoải mái. Lục Tề Minh bị nụ cười nhạt kia làm cho ngẩn người, nhất thời không nói gì.
Tiền Đa Đa nhìn anh, chớp mắt, giọng điệu có thêm chút tò mò và dò xét: "anh Lục chẳng lẽ không có thói quen ngủ nướng sao?"
Lục Tề Minh nói: "Giấc ngủ của tôi không tốt lắm, thường thì sau khi trời sáng rất khó ngủ lại."
Nói xong, anh hơi dừng lại nửa giây rồi nói tiếp: "Sáng sớm đã đến làm phiền giấc ngủ của cô, xin lỗi."
"Không sao, hôm nay tôi không có việc gì, muốn ngủ bù lúc nào cũng được." Khóe mắt cô cong lên một cách tinh nghịch. Sau đó nghĩ đến điều gì, cô cười nói: "Anh nói giấc ngủ của anh không tốt, có thể thử bắt chút thuốc bắc uống xem. Ông nội tôi dạo trước mỗi đêm đều mất ngủ, tìm một thầy thuốc đông y giỏi kê cho mấy thang thuốc, uống xong đỡ nhiều rồi."
Lục Tề Minh gật đầu, "Ừ được, tôi tranh thủ đi đăng ký khám."
Cô nhiệt tình giới thiệu: "Anh đăng ký ở phòng khám danh y ấy, tìm chuyên gia họ Thiệu. Ông nội tôi vẫn khám bệnh ở chỗ ông ấy."
"Được."
"anh Lục đến đây bằng cách nào vậy?"
"Lái xe đến."
"Ồ…" Tiền Đa Đa khẽ liếc nhìn thời gian, mỉm cười thăm dò, "anh Lục, vậy tôi không làm phiền anh nữa, cảm ơn anh về phần bavarian nhé. Tạm biệt?"
"Ừ, tạm biệt." Tiền Đa Đa xoay người rời đi.
Lục Tề Minh đứng tại chỗ nhìn theo.
Cô ăn mặc rất tùy ý, bên ngoài bộ đồ ngủ là áo khoác mùa đông, nhưng chính dáng vẻ như vậy lại đẹp như một bức tranh thủy mặc nhạt nhòa. Dáng người yểu điệu, cổ thon thanh tú, mái tóc dài suôn mượt dưới ánh nắng ban mai ánh lên vẻ mềm mại, khiến người ta nhìn một lần khó lòng rời mắt.
Một lúc lâu sau, đến khi bóng dáng Tiền Đa Đa biến mất khỏi tầm mắt thì anh mới xoay người rời đi.
Thật ra là có chút hối hận.
Vừa nãy cô nói hôm nay cô rất rảnh không có việc gì, có phải anh nên chủ động hẹn cô đi xem phim, đi uống cà phê, đi dạo công viên không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!