Tiền Đa Đa cuối cùng cũng hiểu ra.
Người này lo lắng cho sự an toàn của cô, bịa ra một cái cớ để tiện đường đưa cô về nhà thôi.
Nhưng mà…
Cô lái xe, có gì không an toàn chứ, chẳng lẽ còn gặp phải bọn cướp chặn xe sao? Không biết nên khen anh chu đáo cẩn thận hay chê anh chuyện bé xé ra to nữa.
Im lặng khoảng một giây, ánh mắt Tiền Đa Đa dời xuống, vô tình lướt qua điếu thuốc trắng vừa rít một hơi đã bị Lục Tề Minh bóp tắt trong tay.
"Hóa ra anh hút thuốc à." Cô đột nhiên nói một câu.
Lục Tề Minh nghe vậy, giữa đôi mày thanh tú thoáng qua một chút gượng gạo khó nhận ra, nói: "Thỉnh thoảng dùng để tỉnh táo thôi, không nghiện."
Tiền Đa Đa không có cảm giác gì đặc biệt với việc đàn ông hút thuốc, cũng không định thảo luận với Lục Tề Minh. Nghe xong lời anh, cô chỉ tùy ý gật đầu, mỉm cười nói: "Nếu anh Lục đã quyết định không cần tôi đưa thì tôi cũng không ép anh nữa. Anh đi đường cẩn thận, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Giây tiếp theo, khuôn mặt dịu dàng của cô gái khuất sau cửa kính, chiếc xe trắng từ từ lăn bánh.
Lục Tề Minh đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe. Đến khi nó quay đầu ở ngã tư phía trước rồi bình an lái vào lối xuống hầm để xe của một khu dân cư thì anh mới thu hồi ánh mắt.
Bấm gọi xe trực tuyến trên điện thoại, đơn vừa gửi đi chưa đến một phút đã có người nhận.
Trong lúc chờ xe, anh cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay.
Bình thường anh rất ít hút thuốc, nhiều thì ngày hai ba điếu, ít thì một bao thuốc có thể nguyên vẹn trong túi cả tuần.
Nhưng hôm nay rất lạ. Từ khi gặp Tiền Đa Đa ở quán trà, anh đã rất muốn hút thuốc.
Thất bại ư? Không hẳn. Thất vọng ư? Cũng không đúng. Có lẽ là một sự bồn chồn khó tả, một xúc động nguyên thủy khó mà kiềm chế.
Trong vài phút ở bên ngoài phòng tiêm, cô ở rất gần anh, gần hơn bao giờ hết.
Gần đến mức mỗi hơi thở của anh đều hít vào mùi hương nhẹ nhàng từ người cô, ngọt ngào mà không ngấy.
Gần đến mức anh có thể thấy rõ đường cong mà hàng mi khẽ rung của cô vẽ ra, từng nét từng nét đều như đầu bút mềm mại vẽ lên trái tim anh.
Cảm giác này thật xa lạ, và… không ổn chút nào.
Lục Tề Minh thậm chí còn tự giễu nghĩ, thảo nào đàn ông lại bị gọi là "động vật suy nghĩ bằng nửa th. ân dư. ới".
Đối diện Tiền Đa Đa, ánh mắt anh không tự chủ bị cô cuốn hút, tư duy không tự chủ bị cô ảnh hưởng. Những phản ứng si. nh lý tác động lên não bộ nhanh chóng và mãnh liệt đến mức có thể lay chuyển cả lý trí và ý chí.
Không có lý do.
Rõ ràng mới chỉ gặp cô có hai lần…
Lục Tề Minh cúi đầu suy nghĩ, liếc mắt một cái, vừa vặn nhìn thấy chiếc xe gọi trực tuyến từ cuối con phố xa xăm lái đến rồi dừng ở ven đường.
Kiểm tra biển số xe, xác nhận không sai.
Mấy ngày liên tục đều tăng ca, buổi tối cũng không ngủ đủ giấc nên Lục Tề Minh có chút mệt mỏi, lên xe liền gối đầu vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Người lái xe trung niên bên cạnh liếc nhìn địa chỉ đích đến, giọng điệu lộ ra vài phần kinh ngạc: "Chàng trai, địa chỉ của cậu hơi hẻo lánh đấy, tôi nhớ chỗ đó mấy năm trước là nhà hỏa táng."
Lục Tề Minh nhàn nhạt nói: "Vậy sao."
Người lái xe nghe xong, ngượng ngùng cười một tiếng, đáp: "Cậu không biết à, ha ha, xin lỗi, tại tôi nhiều lời, tại tôi nhiều lời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!