Chương 4: (Vô Đề)

"Buông ra!"

"Cái gì?"

"Ta nói ngươi đem tay thả ra!" Mạc Nhiên sắc mặt ngày càng khó coi, thanh âm cũng ngày càng lạnh.

"A! Nga," Tiểu Mộc ngượng ngùng cười cười, vội vàng buông tay.

Mạc Nhiên đứng dậy cũng không quay đầu lại ly khai lầu hai phòng ăn, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

"Đại ca? Ngươi đi đâu vậy? Bên kia…"

Tai bỏ qua như không nghe thấy.

Cổ Tiểu Mộc thấy thân ảnh Mạc Nhiên ở chỗ rẽ thang lầu thì biến mất, gãi gãi đầu bất đắc dĩ thở đài. Ai, trông cậy vào đại tà ma Huyết Hồn này cứu nguy giúp đỡ người nghèo xem ra là quá khó khăn rồi.

Nói thầm vài câu, đành phải một mình hướng cái bàn kia đang có tên ác bá cường hào trêu chọc dân nữ…

Bách Lý Mạc Nhiên trở lại trong phòng, gọi *** tiểu nhị gánh đến nước tắm, sau khi thân thể hoàn toàn sạch sẽ mới ngồi xuống trên giường.

Đã đi cũng mười hai ngày, thu khí nới lỏng thân chậm rãi nằm xuống, kéo qua chăn bông một bên phủ lên, che lại thân thể rồi mới nhắm mắt lại.

Một lát sau đôi mắt thâm thúy sáng ngời kia lại mở ra.

Tên đại ngốc kia hiện tại thế nào? Y là sau khi ta rời đi, cơm nước xong xuôi rồi mới đàng hoàng trở về phòng ngủ? Hay là ngốc nghếch chạy tới bênh vực kẻ yếu? Bênh vực kẻ yếu… Hừ! Hành vi quá mức nhàm chán!

Ta sao lại phải lo lắng cho tiểu tử đó chứ! Y thế nào lại trở thành chuyện mà ta phải quản chứ?! Chuyện của ta cũng còn…

Hai năm, ta điều tra hai năm! Cuối cùng đã có một ít manh mối! Cha, nương, các ngươi nhìn, nhìn hài nhi…

Sáng sớm hôm sau, Mạc Nhiên dậy thật sớm rửa mặt xong rồi đi vào đại sảnh tính tiền, thuận tiện gọi *** tiểu nhị đem ngựa của hắn dắt tới.

Tính toán xong, đi đến trước khách *** tiếp nhận dây cương trong tay tiểu nhị liền muốn xoay người lên ngựa.

Đột nhiên trong hành lang truyền ra thanh âm, "Đại ca, Đại ca! Ngươi chờ ta một chút, chúng ta cùng đi."

Theo âm thanh, một thân ảnh cao lớn khập khiễng từ trong đại sảnh chạy ra.

Tên đại ngốc này! Thế nhưng thật sự…! Hừ! Quản y đi chết! Không có võ công còn muốn bênh vực kẻ yếu, đáng đời bị người đánh!

Căn bản không để cho tên ngốc tử nghèo kiết hủ lậu kia có cơ hội đuổi theo, Mạc Nhiên giật cương ngựa chạy như bay mà đi.

Tháng chín, Thiệu Hưng phủ.

Khi đã gần buổi tối.

"Oa, thật náo nhiệt a! Không hổ là tiệc mừng thọ sáu mươi của Kình Thiên Trụ Ngô lão hiệp đại danh lừng lẫy bên hai bờ Trường Giang. Người đến thật đúng là đông! Hì hì! Không biết bọn họ có mở tiệc lưu động hay không?" Y đi tìm đại ca Huyết Hồn trong lòng suốt đại giang nam bắc hai tháng, một trăm hai mươi lượng bạc bán ngựa mà có được cũng bị y xài hết không còn một chút.

Từ ngày hôm qua bắt đầu liền tính toán, Cổ Tiểu Mộc lại nghe được Thiệu Hưng phủ Kình Thiên Trụ Ngô lão hiệp hai ngày này vừa lúc chuẩn bị tiệc mừng thọ, lập tức cực kỳ hưng phấn chạy tới, chuẩn bị kiếm cơm ăn.

"Vị thiếu hiệp này, phiền ngươi có thể đem thiệp mời lấy ra được không?" Hạ nhân trong phủ phụ trách đứng cửa đón khách đưa tay ngăn Tiểu Mộc dáng người cao lớn khách khí hỏi.

"Ách,… Thiệp mời? Các ngươi chỗ này không phải không mở tiệc lưu động sao?"

"Không có. Vị tiểu ca này, nếu ngươi không có thiệp mời thì xin rời đi." Sau khi biết đối phương là thư sinh nghèo hỗn ăn hỗn uống (chực ăn chực uống), hạ nhân tiếp khách ngữ khí cũng tự nhiên thay đổi, thiếu hiệp liền biến thành tiểu ca.

"Đừng như vậy nha, vị huynh đài này xin thương xót, để cho ta vào đi a. Tốt xấu gì ta cũng là thành tâm đến chúc thọ nha! Nghe nói Kình Thiên Trụ Ngô lão hiệp hiếu khách giống như Mạnh Thường () cho nên chắc sẽ không có đem hậu sinh ngưỡng mộ lão hiệp từ chối đi? Hắc hắc!" Tiểu Mộc còn chưa từ bỏ ý định, di chuyển lên ba tấc, miệng lưỡi không nhão muốn thuyết phục người trông cửa để y đi vào ăn uống chùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!