Phủ Từ Châu, Vân Long Sơn.
Thiên Nhất Trang xây dưới chân núi trong một vùng đất bằng phẳng duy nhất, trang ngoại trước sau tả hữu ngoài trăm thước đều là tiễu bích huyền nhai (vách đá vách núi), nhà xây nơi hiểm yếu, quả nhiên là phòng thủ dễ dàng tấn công khó khăn. Trước trang đều có nhân thủ thu xếp, xây dựng bích lũy (hàng rào) rõ ràng, có hai nhóm người canh giữ. Nói hai nhóm người thì cũng quá buồn cười đi, bởi vì trong một nhóm chẳng qua chỉ có hai người!
Quét mắt xuống nhóm bạch đạo đại hào, A! Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn, Lục Hợp môn, mấy đại thế gia giống như đều đến đây. Chẳng những già có trẻ cũng có lúc đầu đã từng chạm mặt qua. Còn thêm mười mấy người chưa từng gặp, nhưng xem bề ngoài cũng đoán được ra đều là nhân vật có tiếng. Đứng ở giữa cùng Giới Vũ lão hòa thượng nhẹ giọng đàm tiếu, nam nhân trung niên thân mặc trường bào thanh sắc ôn văn nhĩ nhã (ôn tồn lễ độ) đại khái chính là Trang chủ Thiên Nhất Trang Tăng Triêu Tu.
"Huyết Hồn! Ngươi cuối cùng đã đến! Ngươi không nghĩ tới nhiều người lại cũng đã ở chỗ này chờ ngươi đi!" Đại đệ tử còn lại của Ngô Sùng Đức Dương Phi Phàm rút kiếm quát lớn.
"Đúng là không nghĩ tới. Nhưng là không có gì thay đổi!" Ngữ khí vân đạm phong khinh, Mạc Nhiên đã khôi phục một thân trang phục của Huyết Hồn căn bản không đem những người này để vào mắt!
"Ngươi là Tăng Triêu Tu?" Đối mặt với nam nhân trung niên thanh sam lạnh giọng hỏi.
Chưa đợi nam nhân trung niên kia trả lời, chỉ nghe "Hừ! Thu thập ma đầu ngươi, còn không cần Tăng đại hiệp ra mặt, trước hết để Thiên Cân Chùy ta tới xem xem ngươi có phân lượng như thế nào, mà dám như thế điên cuồng trên giang hồ!" Thanh vừa dứt, một đại hắn từ trong đám người đi ra.
Từ trong trung khí (Đông y chỉ khí trong dạ dày) đại hán phát ra tiếng cùng thanh âm cước bộ của hắn chạm xuống đất đã đoán được người này quyết không phải đối thủ của Mạc Nhiên, nhàm chán quay đầu liếc mắt một cái Cổ Tiểu Mộc vẫn bảo trì yên lặng phía sau. Ý là, Này, ta muốn giết người, có thể không?
Cười rộ lên, lắc đầu. Thiên Cân Chùy này không phải người xấu, không cần hạ thủ tàn nhẫn.
Quay đầu trở lại, đối Thiên Cân Chùy đã bày sẵn tư thế nói một câu: "Một chiêu."
"Ngươi ma đầu ngông cuồng! Bản thân đại gia ta muốn xem ngươi làm sao dùng một chiêu đánh…" Bị lời tuyên bố "Một chiêu" kia làm cho tức giận đến nổi điên, hô to cùng nhấc chùy xông lên. Đáng tiếc, chỉ bằng một chiêu, ngay cả để hắn đem công phu đều chưa có xuất ra, một cỗ đại chấn kình làm đại thiết chùy nặng năm mươi cân trong tay hắn bay đi, người cũng bị dư kình khiến lui vài bước, không đứng vững, ngã xuống đất.
Trong toàn trang trừ bỏ vài người hiểu rõ thấy tay áo Huyết Hồn vung lên, những người khác thậm chí Huyết Hồn làm thế nào ra tay đều không thấy, chỉ thấy Thiên Cân Chùy trên giang hồ có thể liệt vào ba mươi người đầu tiên không hiểu sao lại bị thua!
Giới Vũ đại sư ánh mắt liếc về Cổ Tiểu Mộc bộ dạng uể oải đứng phía sau Huyết Hồn, thầm nghĩ: Ma đầu kia sao công lực không thấy lui mà ngược lại càng thấy tăng hơn? Tiểu tử cổ quái này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
"Tăng Triêu Tu, ta và ngươi có không ít nợ phải tính toán, ngươi đừng tiếp tục phái những người không dùng được ra nữa. Ta không có thời gian nhàn rỗi bồi bọn họ đùa giỡn!"
Lời nói lạnh lùng trào phúng khiến Thiên Cân Chùy vừa mới bị thua xấu hổ đến sắc mặt từ xanh chuyển hồng.
"Ha ha! Nghe thanh âm, Huyết Hồn đại giá tựa hồ tuổi cũng không lớn, vậy để tại hạ xưng ngươi một tiếng tiểu huynh đệ được chứ?" Nam nhân trung niên đứng ở chính giữa bị Huyết Hồn chỉ tên tao nhã mỉm cười chắp tay bước ra, "Tiểu huynh đệ, ngươi xuất đạo bất quá mới hai năm đã đến mức đầy tay huyết ***, trên giang hồ bởi vì ngươi nơi nơi lạm sát khiến quần hùng căm phẫn.
Hôm nay anh hùng hảo hán đến Thiên Nhất Trang của tại hạ ít nhiều đều cùng ngươi có chút ân oán, tại hạ được các vị anh hùng tạm thời đề cử làm người phân xử, tất nhiên không tiện cùng ngươi động thủ. Vả lại nhường chúng anh hùng cùng ngươi bình phân xử, nếu ngươi thật sự là tội nghiệt đầy người, đến lúc đó không cần ngươi nói, tại hạ tự sẽ xuất thủ!" Khẩu khí hảo lớn a!
Nhíu lại lông mày, cười lạnh nói: "Lão thất phu, ngươi không cần nhiều lời, nếu muốn ngoạn xa luân chiến ( nhiều người đánh một người) thì cứ việc! Ta sẽ đem mạng già ngươi lưu đến cuối cùng chậm rãi xử lí!"
"Ha ha, tiểu huynh đệ nếu muốn như vậy, tại hạ cũng vô pháp." Một màn khoan hồng độ lượng, phong thái đại hiệp không chấp nhặt với người khác, Tăng Triêu Tu khẽ vươn tay, đối Dương Phi Phàm nói: "Dương thiếu chất, nếu ngươi đối Huyết Hồn có gì thâm thù chi bằng ở hôm nay liền thanh toán đi. Ngươi yên tâm, tại hạ cùng Giới Vũ đại sư vì ngươi làm chủ."
Nói đến dễ nghe, ngươi đây không phải rõ ràng bố trí muốn ta chịu chết! Ta tới nhờ vả ngươi làm cái gì? Kết quả vẫn là ta tự mình xuất thủ? Trong lòng tuy có phẫn hận cũng không tiện nói ra ngoài miệng, miễn cưỡng nói một câu: "Tại hạ chống đỡ không được nữa thì mong chư vị tiền bối hỗ trợ." Liền rút kiếm tiến về phía Huyết Hồn.
"Dương đại ca chậm đã! Xin cho tiểu nữ giúp ngươi một tay! Tà ma ngoại đạo như thế, không cần cùng hắn giảng đạo nghĩa giang hồ! Huyết Hồn, đền mạng cho gia gia ta!" Một trong giang hồ tam mỹ Duẫn Phượng mắt lộ vẻ xúc động phẫn nộ, cũng rút kim kiếm ra nghênh hướng Mạc Nhiên.
Dương Phi Phàm nghe vậy mừng rỡ, vội vàng chắp tay cảm tạ: "Đa tạ Phượng muội! Phượng muội nói đúng! Vả lại ta và ngươi liên thủ cùng lấy mạng ác tặc này! Thay sư phụ và tổ phụ của ta báo thù!"
Nhìn những người đang nóng lòng muốn tỷ thí, khinh thường khẽ cười, "Các ngươi không ngại đồng loạt lên là được rồi! Đỡ phải ta giải quyết từng người!"
"Ngươi khẩu khí thật lớn!" Viên Tú Âm đứng ở bên cạnh Giới Vũ đại sư gặp cừu nhân đã tức giận đến đỏ mắt! Từ lúc mới nhìn thấy Huyết Hồn hiện thân đã muốn không chế không được. Tiếp tục nghe thấy lời hắn nói, vừa phẫn nộ vừa căm hận cất bước muốn đi lên phía trước!
"A di đà Phật! Tú Âm chậm đã. Chuyện này lão nạp đã nói qua muốn thay ngươi làm chủ, ngươi nên kiềm chế." Giới Vũ tay áo vung lên ngăn lại Viên Tú Âm.
"Nhưng mà sư tổ gia gia…"
Lắc đầu ý bảo nàng không cần nhiều lời.
Mặt khác những người có cừu oán cùng Huyết Hồn nhìn thoáng qua lẫn nhau, nắm chặt binh khí trong tay cùng vây quanh Mạc Nhiên. Bọn họ không có chỗ dựa vững chắc, muốn bảo thù chỉ có thể bao vây tấn công, nói không chừng còn có thể thắng được!
Mặt nhăn nhíu, Tiểu Mộc vừa định căn dặn Mạc Nhiên không cần đại hạ sát thủ, chỉ thấy mọi người đã bày ra binh khí không hề báo trước, cùng nhau tấn công hướng Huyết Hồn.
Giới Vũ nhíu mày nhìn về phía Tăng Triêu Tu, giống như cảm thấy vây đánh như thế có điểm đánh mất đạo lý. Lúc này, Tăng Triêu Tu vừa lúc quay đầu đi, đối bạch tu (râu trắng bạc) đạo sĩ bên cạnh nhỏ giọng nói: "Ai, người trẻ tuổi a, hành sự đúng là không có chừng mực. Bất quá, để bọn họ có một cơ hội chính tay báo thù cũng tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!