"Mạc Mạc, chúng ta đích thị là đang đi về hướng Nam sao? Thế nào càng đi càng lạnh vậy?" Nam nhân thân mặc áo lông, trên cổ còn choàng thêm một cái đuôi hồ ly, hai tay không dắt ngựa mà khép chặt trong tay áo ngồi trên ngựa than vãn.
Lườm y một cái, đáng tiếc ánh mắt xem thường dưới sa mạo không thể truyền được tới.
"Đường là ngươi dẫn, ngươi nói này có phải phương Nam hay không! Ngươi lại thật sự lạnh thành như vậy sao?"
"Đúng nha, buổi tối càng lạnh hơn. Ai, giường ấm lại không chịu, đại mùa đông này, một người ngủ thế nào cũng thấy lãnh a!" Than thở lớn tiếng như vậy giống như chỉ sợ người khác nghe không được.
"Ngươi nói ai là giường ấm?" Thanh âm lạnh như băng theo từng cơn gió buốt bắn về phía nam nhân đang được bọc như một cái bao vải.
"Đương nhiên là tiểu sinh ta kẻ hèn mọn này! Mạc Mạc nha, ngươi buổi tối thật sự không cần ta giúp ngươi ấm giường sao? Cho dù là làm ấm chân cũng được." Đại nam nhân sáp lại gần bày ra mị tiếu, vẻ mặt mong mỏi cùng khát vọng.
"Ngươi để cho ta dùng huyết hồn đem lời kia của ngươi sửa chữa một chút, ta sẽ đồng ý." Sờ tay vào ngực.
"Nha! Mạc Mạc, ngươi xem có khách ***! Thật không nghĩ tới một hương thôn tiểu trấn vậy mà cũng có khách ***! Ta đi trước xem có còn phòng hảo hạng không. Giá!" Nam nhân hét mã một tiếng, nhanh như chớp chạy trốn.
Mạc Nhiên nhìn bóng lưng của y, sau một lúc lâu, khì khì một tiếng bật cười, lập tức biến thành ngửa mặt lên trời cười to. Tên ngốc này!
Lúc Bách Lý Mạc Nhiên đi vào khách ***, liếc mắt một cái liền thấy một tên đại ngốc đang cùng chủ quán tranh luận cái gì đó, trong ngực của y còn ôm chặt một… tiểu quỷ?
Gia khỏa này, lại đi bênh vực kẻ yếu sao? Dọc đường đi liền không nhìn thấy y rảnh rang qúa! Huyết Hồn ta sao lại tìm một người thích quản nhàn sự, lòng tràn hiệp nghĩa mang theo bên người chứ? Gặp quỷ!
"Mạc Mạc, ngươi đã đến rồi! Ngươi qua giúp ta phân xử đi. Chủ quán này hảo không có lương tâm, thế nhưng đại mùa đông đem một hài tử sinh bệnh đuổi đi! Ngươi nói hắn có bao nhiêu thiếu đạo đức!"
"Đại gia, ngài nói cũng không thể nói như thế. Chúng ta nếu thật sự thiếu đạo đức, cũng sẽ không để đứa nhỏ này không có tiền còn ở trong *** đến mười ngày. Mà nó bệnh này càng kéo dài càng nghiêm trọng cũng không thấy tốt lên, chúng tay đây là khách *** chú trọng chính là cát lợi, cũng không thể để cho nó chết ở trong *** đi? Chúng ta cũng là không có cách nào khác! Đại gia ngài thấy nó đáng thương thì chữa khỏi bệnh cho nó rồi giao tiền phòng ra a!"
Chưởng quầy há miệng nói, nói đến sau đã đem trách nhiệm đổ lên trên người Cổ Tiểu Mộc.
"Hai gian phòng hảo hạng, nâng thùng nước nóng vào cho ta." Ở trên quầy bỏ lại một khối bạc vụn, phân phó chủ quán.
"Vâng, khách quan ngài bên này thỉnh." Chưởng quầy vừa thấy bạc, lập tức cúi đầu khom lưng hướng Mạc Nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười.
"Mạc Mạc, tại sao hai gian? Một gian là được rồi nha?" Tiểu Mộc ôm chặt tiểu hài tử, đi theo phía sau khó hiểu hỏi.
Không để ý đến y, xoay người đi vào một gian phòng hảo hạng chủ quán mở ra, vừa mới tiến vào đã trở tay muốn đóng cửa.
"Mạc Mạc! Ngươi sao lại không để ý tới ta?!" Nhanh chóng vươn ra đại cước giữ lại cửa.
Quay đầu trở lại, "Đại hiệp, đêm nay ngươi cùng tiểu quỷ này ngủ ngon! Vừa đúng lúc để nó giúp ngươi ấm giường!" Một cước hướng bắp chân nam nhân đang ngăn trở việc đóng cửa đá một cái.
"Ngô, đau… Mạc Mạc, ngươi xem đứa nhỏ này thật đáng thương, lại sinh bệnh…"
"Ta quản nó chết sao!" Lúc ta giống nó bệnh nặng sắp chết sao không thấy ngươi đáng thương ta!
"Ngươi quản một lần được không? Coi như tích âm đức thôi."
"Quản một lần? Đây đã là lần thứ mấy?! Ngươi rốt cuộc muốn ta giúp ngươi quản bao nhiêu cái một lần? Ân?"
"Mạc Mạc, cầu ngươi! Ngươi lại quản lần này nữa thôi, để ta giúp ngươi xoa bóp chân, thắt lưng rồi rửa chân cho ngươi được không?" [khôn thế, muốn ăn đậu hũ thôi chứ gì =))]
" Thêm để ta cắn ngươi hai mươi cái. Tử nhân, không được lộ cái mặt khóc tang như vậy!"
"Mạc Mạc… Ngươi liền như thế thích cắn ta?" Ô ô, Mạc Mạc cắn người rất đau nha!
"Không muốn thì thôi!"
"… Được rồi, xuất tiền chính là lão Đại, ngươi trước tiên gọi chủ quán thỉnh đại phu đi."
Sau bữa cơm, Tiểu Mộc ngồi ở trên giường, một bên giúp Mạc Mạc xoa bóp chân một bên chú ý quan sát hài tử mới vừa uống thuốc nằm ngủ xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!