Chương 2: (Vô Đề)

Xuyên qua mũ vải, Bách Lý Mạc Nhiên có thể trông thấy người trong quán trà, thúc ngựa chạy vội lại gần thì nghe được tiếng gào thét vang vọng. Lúc đầu cứ ngỡ đối phương nhận nhầm người, nhưng thấy tên đàn ông cao to kia vừa nhảy vừa liều mạng phất tay với y, bấy giờ mới xác định được đúng là đối phương đang gọi mình thật.

Ngó vài lần, sau khi nhận ra đối phương là người lạ, biết ngay tên thư sinh to xác này rất có thể vì cầu cứu mới hét to kêu y là "đại ca" như vậy, Mạc Nhiên cho ngựa tiếp tục đường ta ta đi, căn bản lười xen vào chuyện sống chết của một tên đại ngốc.

Thư sinh nghèo cao to bị lợi kiếm đột ngột phóng tới mà phát hoảng, nhanh nhảu trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Thẩm đại ca, huynh nhìn xem, đại ca tôi vì tiền mà huynh đệ cũng chẳng màng. Ha ha, bây giờ người ta chỉ biết đến tiền, ngay cả tình huynh đệ cũng vứt hết cả! Uổng công tại hạ còn đặc biệt gào thét vì y như vậy."

Đại hán mặt đen nheo mắt lại, đánh giá thư sinh nghèo trước mặt từ trên xuống dưới lần nữa. Nom thế nào đối phương cũng chẳng giống người xuất thân từ gia đình luyện võ! Giọng nói tuy rất lớn, đáng tiếc khí thế không uy áp; dáng người thoạt nhìn thì tráng kiện, nhưng cước bộ lại khá yếu ớt; ánh mắt không khác đám người thường không biết võ công là mấy; hai bên huyệt thái dương cũng chẳng gồ lên; nếu tiểu tử này biết võ thì chắc chỉ được vài chiêu cơ bản; trên người tuyệt đối không thể có tuyệt thế võ công. Thật sự chỉ giống mấy tiểu tử làm chân chạy vặt cho kẻ khác.

"Hừ! Ta chỉ biết ngươi là kẻ trong tâm có trá, nếu không thì sao nơi nào không chui lại chọn cái quán này mà chui vào! Quả nhiên là người được phái đến hòng dò la tin tức! Đại ca, huynh nói xem…"

"Chặn con ngựa kia lại! Thật hay giả, chặn lại rồi nói sau!" Gã đàn ông ngạo khí đứng lên đi ra ngoài.

"Thế thằng nhãi này sao đây?"

"Cứ để đó trước. Lão Thẩm, đi ra chặn y lại."

"Dạ! Tên nhãi ngươi mạng lớn, ta cho ngươi sống lâu thêm chút nữa!" Lão Thẩm vừa thu kiếm đã xoay người nhảy ra ngoài.

Phù! Tạm thời bảo vệ được mạng nhỏ! Cổ Tiểu Mộc ấn ấn hai cái bánh bao trong lồng ngực thở hắt một hơi. Sau đó thoắt cái bất mãn, lão huynh cưỡi ngựa kia sao không có nhân tính thế cơ chứ! Rõ ràng gặp người dân lương thiện bị chỉa kiếm vào người, vậy mà cũng chả có chút biểu hiện "gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ" gì cả!? Đúng là tên vô tình biến thái không có thiện tâm!

Tạm thời không nói đến thằng ngốc Cổ Tiểu Mộc trong lòng đang liều mạng mắng nhiếc người nào đó. Trước tiên cứ quay về người nào đó tự dưng vô cớ bị chặn đường kia đi.

Ngoại trừ gã đàn ông có dáng vẻ sư gia đang ở bên ngoài, hai người còn lại đã phóng ra khỏi quán đứng chặn giữa đường. Bộ dạng lão Thẩm trong tay cầm bảo kiếm hoàn toàn chẳng mảy may ý tốt nào.

"Vị huynh đài này, xin dừng bước! Tại hạ Bảo Sơn Tam Tài tam huynh đệ có chút chuyện muốn thỉnh giáo." Lão đại Bảo Sơn Tam Tài không biết rõ lai lịch của đối phương nên giọng điệu cũng có vài phần lễ độ. Chẳng qua lời nói tuy có lễ độ cũng không thể giấu được sự âm độc.

"Chẳng hay huynh đài là người nơi nào? Có thể báo danh tính không? Vừa hay khiến ba huynh đệ ta kính ngưỡng một phen." Lão đại Bảo Sơn Tam Tài thấy đối phương chẳng những dùng mũ vải che khuất khuôn mặt, mà ngay cả sau khi mình nói ra danh tính cũng chả phản ứng gì, trong đầu không khỏi âm thầm phẫn nộ. Tên khốn mi giỏi lắm! Dám xem thường Bảo Sơn Tam Tài chúng ta!

Mặc kệ trong người mi có mang châu báu không, hôm nay mi cũng đừng hòng rời khỏi đây mà không mảy may thương tích!

"Cút ngay!" Giọng nói lạnh tựa băng, ngắn gọn mà sắc bén.

Bảo Sơn Tam Tài chưa kịp phản ứng lại với thái độ khinh miệt hoàn hoàn không xem bọn học ra gì của đối phương, thì tên ngốc thành thật Cổ Tiểu Mộc đáng lý đang trong quán trà kia lại đột nhiên xuất hiện bên ngoài.

"Đại ca! Huynh tới rồi! Làm tiểu đệ sốt ruột muốn chết! Mau dẫn đệ rời khỏi đây đi! Bọn người kia muốn giết đệ đó!" Cổ Tiểu Mộc không biết sống chết hấp tấp chạy tới chỗ ngựa của Mạc Nhiên. Phù phù, mặc kệ tiểu tử này có phải người có nhân tính hay không, trước tiên cứ để y mang mình rời khỏi đây, có gì nói sau! Mình cũng không muốn chết thành ma đói!

Lão nhị trong Bảo Sơn Tam Tài sửng sốt, không ngờ tên nghèo này lại có thể thoát khỏi mắt mình mà chuồn mất, vội vàng đuổi theo.

Không đợi Cổ Tiểu Mộc đến gần, Mạc Nhiên đã duỗi thẳng chân đạp té tên đại ngốc đang sáp vào mình.

"Á! Đau quá! Sao đại ca ác vậy! Ui da…" Cổ Tiểu Mộc ôm bụng lăn lộn quằn quại trên mặt đất. Tiểu tử thối! Tiểu tử khốn! Đồ vô nhân tính! Đồ biến thái! Không cứu ta còn chưa nói, đằng này… đá ta! Mẹ ơi!

Đồ nghèo nàn! Mạc Nhiên chả thèm đếm xỉa đến Cổ Tiểu Mộc đang lăn lộn dưới đất có phải đau thật hay giả vờ kia nữa, chuyển tầm nhìn về nơi xa.

Tuy rất muốn biết rõ mối quan hệ giữa Cổ Tiểu Mộc và Mạc Nhiên là gì, Bảo Sơn Tam Tài vẫn im lặng quan sát hai người. Đặc biệt sự lãnh đạm vô lễ của Mạc Nhiên càng khiến cho ba kẻ từ trước đến nay mang danh hung ác tàn nhẫn để tâm hơn.

"Khà khà khà! Xem ra nhân huynh đang khinh thường Bảo Sơn Tam Tài chúng ta nhỉ! Một khi đã vậy thì đừng trách ba huynh đệ chúng ta không nói đến chữ tình, để lại món đồ đó cho các ông, hoạ may còn có thể trở thành một cái xác nguyên vẹn!" Thẩm lão tam hung tợn nói.

Món đồ đó? Đồ gì? Hay là…

Mạc Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ba người đang đứng trước ngựa lần nữa: "Đồ gì?"

"Ngươi đừng vờ vịt! Ngươi phái tên nghèo mạt kia đến để dò la chẳng phải sao? Thằng nhãi đó còn gào to không cho ngươi dừng ngựa để bảo vệ món đồ ấy còn gì?" Lão Thẩm bắt đầu mất bình tĩnh.

"Hắn là ai vậy?" Giọng Mạc Nhiên ngày càng lạnh. Chỉ vì tên nhãi vô vị này gào xằng gào bậy mà ba kẻ các ngươi chạy ra chặn đường ta? Một lũ heo!

"Ngươi không biết hắn? Hắn gọi ngươi là đại ca mà!" Lão đại Bảo Sơn Tam Tài cười lạnh nói.

Không đợi Mạc Nhiên lên tiếng, Cổ Tiểu Mộc nãy giờ đang nằm ôm bụng trên đất không biết đã ngồi dậy từ bao giờ, thờ ơ với sự việc đang diễn ra trước mắt, lấy bánh bao từ lồng ngực ra bắt đầu nhai, vừa nhai nhồm nhoàm vừa lầm bầm nói: "Đại ca, huynh không thể vô lương tâm như vậy! Tiểu đệ vì huynh… không tiếc mạng mà gào rú thông báo, bây giờ huynh đâu thể vì của cải rồi vứt mất tình nghĩa huynh đệ được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!