Chương 35: (Vô Đề)

Sau khi hoàn thành đánh dấu, trong xe lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng th* d*c hỗn loạn của cả hai.

Tai Bùi Phong đỏ rực, rõ ràng không dám nhìn thẳng vào sư phụ, sắc mặt Giang Thiệu Vũ cũng chẳng tự nhiên hơn là bao.

Trong thế giới ABO, đánh dấu tạm thời chỉ kém đánh dấu vĩnh viễn một bậc. Đó là hành vi cực kỳ thân mật. Một số Alpha và Omega theo truyền thống bảo thủ thậm chí chỉ sau khi đính hôn mới thực hiện đánh dấu tạm thời, vậy mà hai người họ lại vội vã hoàn thành lần đầu tiên trong chiếc xe.

Không ai trong họ từng nghĩ, khoảnh khắc quan trọng đến thế trong đời, lại xảy ra trong một không gian kín như xe ô tô.

Giang Thiệu Vũ hít sâu để làm dịu nhịp tim đang hỗn loạn. Pheromone đã ổn định rồi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoang mang của đệ tử, anh lại khó mở lời. Anh day trán, khẽ phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Là anh sơ suất, đáng lẽ nên mang nhiều thuốc ức chế hơn."

Bùi Phong hồi thần, lắp bắp hỏi: "Vậy… vậy sư phụ còn muốn về căn cứ không?"

Giang Thiệu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ phát hiện trời đang có tuyết rơi?

Tuyết bay lất phất giữa không trung, dưới ánh đèn đường vàng ấm, như lớp bụi vàng rơi từ trời xuống. Đây là trận tuyết đầu tiên của thủ đô kể từ đầu mùa đông. Bên ngoài rất lạnh, Giang Thiệu Vũ ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Tuyết rơi rồi, đường trơn, em lái xe có ổn không?"

Bùi Phong cam đoan: "Không sao đâu ạ, em từng lái xe trời tuyết nhiều lần rồi."

Giang Thiệu Vũ gật đầu: "Vậy thì tới căn cứ lấy thêm thuốc để dự phòng. Anh lo pheromone chưa chắc đã ổn định hẳn."

Lần đầu tiên bị đánh dấu bởi Alpha, hậu quả thế nào Giang Thiệu Vũ cũng không dám chắc.

Chuẩn bị thêm thuốc ức chế, coi như biện pháp dự phòng.

Bùi Phong nghe xong liền mở cửa xuống xe, lên ghế lái, khởi động xe.

Trên đường hai người không nói gì, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng.

Tuyết rơi đường trơn, Bùi Phong không dám lái nhanh. 25 phút sau, xe rốt cuộc cũng dừng dưới khu ký túc xá của căn cứ trung tâm thể thao điện tử quốc gia.

Giang Thiệu Vũ toàn thân vô lực, còn hơi buồn ngủ, anh cố gắng mở mắt, thấp giọng dặn dò: "Tiểu Bùi, anh ở phòng 404, mật mã cửa là 123456, trong ngăn kéo tủ đầu giường có thuốc, lấy giúp anh 20 ống."

Bùi Phong gật đầu, vội vàng chạy lên lầu lấy thuốc.

Giang Thiệu Vũ nhìn trận tuyết lớn ngoài cửa sổ, lại nhớ đến cảnh vừa rồi bị Bùi Phong ôm vào lòng, cắn vào tuyến thể, tai anh hơi nóng lên. Làm sư phụ mà để đệ tử làm chuyện như vậy. Đúng là mất hết đạo đức nghề giáo.

Tiểu Bùi còn đơn thuần như vậy, bị sư phụ yêu cầu đánh dấu, lại còn gặp một Omega có tính công kích mạnh…

Mong là không để lại bóng ma tâm lý cho Alpha này.

Nghĩ tới nghĩ lui, cơn buồn ngủ lại kéo đến, Giang Thiệu Vũ dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Cùng lúc đó, Bùi Phong đang trợn tròn mắt nhìn ba ngăn kéo đầy ắp thuốc ức chế.

Từng ống thuốc nhỏ dạng tiêm xếp ngay ngắn, nhìn mà giật mình. Cậu cũng từng nghe nói Omega phải tiêm thuốc ức chế, nhưng chưa bao giờ thấy dùng nhiều đến vậy. Xem ra chứng rối loạn pheromone của sư phụ rất phiền phức, ngày nào cũng phải tiêm mới kiểm soát được?

Tim Bùi Phong như bị một bàn tay bóp nghẹt.

Vị sư phụ luôn lạnh lùng, kiêu hãnh của cậu lại đang âm thầm chịu đựng nỗi đau như thế, bảo sao năm đó lại giải nghệ, chắc hẳn đã bị bệnh này hành hạ không ít.

Bùi Phong nhanh chóng đếm đủ 20 ống thuốc bỏ vào túi áo khoác, quay lại dưới lầu thì thấy sư phụ đã ngủ.

Cậu không đánh thức, lặng lẽ khởi động xe, lái về nhà.

Tuyết lớn ảnh hưởng tầm nhìn, mặt đường bắt đầu đóng băng. Bùi Phong lái rất chậm, đến nhà đã là 1 giờ 30 sáng.

Giang Thiệu Vũ vẫn chưa tỉnh, Bùi Phong đi ra sau xe, nhẹ nhàng bế sư phụ lên.

Anh gầy quá, bế lên nhẹ tênh. Bùi Phong bế anh về phòng ngủ, cởi áo khoác ngoài, đắp chăn cẩn thận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!