Chương 33: (Vô Đề)

Thói quen sinh hoạt của streamer chuyên nghiệp thường là ngủ lúc 3–4 giờ sáng, dậy vào buổi trưa. Giang Thiệu Vũ cũng nghĩ Bùi Phong sẽ dậy muộn như thường ngày nên sáng sớm tiêm thuốc cũng không khóa cửa.

Không ngờ hôm nay Bùi Phong dậy sớm bất thường, lại tình cờ nhìn thấy cảnh anh tiêm thuốc ức chế?

Việc phân hóa thành Omega không phải chuyện đáng xấu hổ, đã bị đệ tử bắt gặp rồi, Giang Thiệu Vũ định sẽ nói thẳng. Nhưng chưa kịp mở miệng, Bùi Phong đã tự mình "giải thích hộ" là tiêm thuốc dạ dày.

Thuốc dạ dày mà tiêm vào bắp tay sao?

Bùi Phong hỏi tiếp: "Sư phụ muốn ăn sáng cái gì? Em nấu cháo nhé?"

Giang Thiệu Vũ gật đầu: "Ừ."

Bùi Phong nhanh nhẹn xoay người vào bếp, Giang Thiệu Vũ nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài một tiếng.

Có lẽ trong lòng Bùi Phong, sư phụ là Alpha đỉnh nhất thế giới?

Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng sư phụ có thể là Omega, nên khi thấy cảnh tiêm thuốc, não cậu lập tức loại trừ đáp án đúng.

Cũng dễ hiểu thôi.

Tính cách của Giang Thiệu Vũ quá mạnh mẽ, dù là Omega thì pheromone cũng mang tính công kích, chứ không phải quyến rũ. Hồi ở California, lần đầu anh ph*t t*nh, pheromone tỏa ra khiến các Alpha xung quanh chạy trối chết thay vì bị hấp dẫn.

Bác sĩ nói, trường hợp như Giang Thiệu Vũ rất khó bị đánh dấu, dù là trong kỳ ph*t t*nh.

Bởi vì pheromone của anh không gợi cảm hay hấp dẫn, mà chỉ khiến Alpha cảm thấy bị khiêu khích…

Giang Thiệu Vũ day huyệt thái dương.

Anh vốn chẳng có ý định kết hôn, bị phân hóa như vậy cũng tốt, mỗi ngày dành 5 phút tiêm thuốc ức chế, thời gian còn lại cứ sống như Alpha, rất tốt.

Hiện giờ anh sống cùng Tiểu Bùi, một Alpha trưởng thành. Nếu đổi lại là người khác, chắc hẳn sẽ lo lắng về khả năng lửa gần rơm, nhưng với hai người bọn họ, Giang Thiệu Vũ hoàn toàn không lo.

Tiểu Bùi chỉ xem anh là sư phụ, còn anh cũng không có tình cảm nào khác. Tình nghĩa sư đồ gắn bó từ thuở thiếu thời, trong sáng và thuần khiết. Sống cùng nhau nửa năm hay cả năm cũng chẳng vấn đề, A hay O đều không quan trọng.

Lúc này, Bùi Phong đang ở trong bếp nấu cháo, trong đầu vẫn cứ hiện lại hình ảnh Giang Thiệu Vũ tiêm thuốc.

Cây kim đó thật sự là thuốc dạ dày sao?

Năm xưa sư phụ giải nghệ đột ngột, liệu có phải là vì xuất huyết dạ dày, loét dạ dày gì đó không? Vì bệnh dạ dày nên không thể thức khuya đánh giải nữa, buộc phải nghỉ, ra nước ngoài tĩnh dưỡng, gầy đi cũng là hợp lý?

Về sau muốn nhiều đồ ăn tốt cho dạ dày một chút, cho sư phụ điều trị tốt hơn.

Nghĩ vậy xong, Bùi Phong cảm thấy rất hợp logic, không suy nghĩ thêm nữa, rồi nhanh tay nấu một nồi cháo thịt băm trứng bắc thảo.

9 giờ sáng, hai thầy trò cùng ngồi ăn sáng.

Giang Thiệu Vũ cầm chiếc thìa sứ trắng, từ tốn ăn cháo. Động tác của anh tao nhã, nhờ cháo mà đôi môi trắng bệch cũng trở nên hồng hào hơn.

Bùi Phong nhìn sư phụ, không nhịn được hỏi: "Sư phụ, thuốc đó không có loại uống à? Tiêm mãi thế nhìn đau lắm."

Giang Thiệu Vũ thản nhiên đáp: "Thuốc tiêm tác dụng nhanh hơn."

Bùi Phong gật gù: "Em quen một bác sĩ chuyên tiêu hóa, sau Tết dẫn anh đi khám một lần nhé?"

Giang Thiệu Vũ khẽ nhếch môi, nhìn cậu một cái, nói: "Không cần đâu. Tình trạng của anh không nghiêm trọng như em nghĩ."

Bùi Phong: "…"

Sao cảm giác ánh mắt anh vừa nãy, giống như đang nhìn một thằng ngốc vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!