Bùi Phong ôm Đậu Đậu lên xe, đặt ở ghế sau, rồi mở cửa xe trước: "Sư phụ ngồi ghế phụ nhé."
Giang Thiệu Vũ gật đầu, lên xe thắt dây an toàn.
Bùi Phong quay đầu cười: "Em đang lo Tết này phải ăn một mình, may mà sư phụ cũng ở Thủ Đô, thật tuyệt. Hai thầy trò làm bạn với nhau cho vui."
Giang Thiệu Vũ nhẹ giọng: "Những năm ở nước ngoài, tôi cũng không ăn Tết. Đối với tôi, mấy dịp lễ tết chẳng có ý nghĩa gì."
Bùi Phong không hỏi sư phụ về gia đình, không hỏi sao lại ăn Tết một mình… Cậu tinh tế bật sưởi, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, giờ sư phụ đã về nước rồi, nên cảm nhận một chút không khí Tết truyền thống. Tối em sẽ làm sủi cảo cho sư phụ ăn. Anh còn chưa thử tay nghề nấu ăn của em đúng không?"
Giang Thiệu Vũ hơi bất ngờ: "Em biết nấu à?"
Bùi Phong kiêu ngạo: "Tất nhiên rồi. Mấy năm nay em toàn tự nấu, tay nghề cũng khá lên nhiều rồi!"
Đúng là đồ đệ đã thay đổi rất nhiều. Hồi trước, Tiểu Bùi đúng là "kẻ hủy diệt nhà bếp", Giang Thiệu Vũ vẫn còn nhớ lần đó ở ACE, cả đội thắng trận, Tiểu Bùi xung phong nướng xiên thịt cho mọi người ăn, suýt nữa đốt luôn cái bếp, chạy ra ngoài đầu tóc mặt mũi toàn tro bụi…
Nghĩ đến chuyện dở khóc dở cười ngày đó, khóe môi Giang Thiệu Vũ khẽ cong lên, anh tiện miệng hỏi: "Giờ em định cư ở Thủ Đô luôn à?"
"Không hẳn. Em có mua một căn ở đây, thi thoảng mới về. Bình thường vẫn sống ở Á An, em thích khí hậu bên đó hơn." Cậu ngừng một chút rồi đùa: "Sau này sư phụ nghỉ hưu, tụi mình có thể về đó an dưỡng tuổi già."
Giang Đậu Đậu: "Gâu gâu!"
Bùi Phong nhìn Đậu Đậu: "Đấy, Đậu Đậu cũng đồng ý."
Giang Thiệu Vũ: "……?"
Cậu hiểu được tiếng chó sao?
Hai người cứ trò chuyện thoải mái như vậy, chẳng mấy chốc Bùi Phong đã lái xe đến vùng ngoại ô gần thành phố, dừng lại trước một căn biệt thự.
Cậu xuống xe lấy hành lý từ cốp, Giang Thiệu Vũ đứng ở cửa biệt thự quan sát xung quanh — mùa đông ở Thủ Đô, cây cối khô cằn, hồ nhân tạo phủ một lớp băng dày, nhưng có thể thấy thiết kế cảnh quan của khu này rất ổn. Ở thành phố đất chật người đông như Thủ Đô, biệt thự biệt lập thế này chắc chắn rất đắt đỏ. Có vẻ mấy năm nay Bùi Phong kiếm được không ít?
Đậu Đậu phấn khích chạy nhảy trong vườn, Bùi Phong xách hành lý dẫn Giang Thiệu Vũ vào nhà.
Phòng khách rộng rãi, bày sofa vải mềm mại, phong cách trang trí không hề xa hoa mà thiên về hiện đại, ấm áp. Lúc này là khoảng 11 giờ sáng, ánh nắng rọi qua cửa sổ, chiếu lên sofa, phủ một tầng ánh sáng ấm áp lên cả căn phòng.
Bùi Phong cúi người lấy cho Giang Thiệu Vũ một đôi dép mới: "Su phụ đừng khách sáo, nhà không có người ngoài, chỉ có hai thầy trò mình thôi. Có gì không quen thầy cứ nói với em."
Giang Thiệu Vũ "ừ" một tiếng, thay dép bước vào.
Bùi Phong nhiệt tình dẫn thầy đi tham quan, đưa hành lý lên phòng khách ở tầng hai: "Sư phụ mấy ngày tới cứ ở đây nhé. Phòng này bình thường không ai dùng, em vừa thay ga gối sạch sẽ. Có WC và nhà tắm riêng, tiện lắm."
Ý của cậu là vì biết sư phụ thích sạch sẽ nên đã chuẩn bị mọi thứ mới tinh để thầy yên tâm nghỉ ngơi.
Kết quả, Giang Thiệu Vũ lại bắt được điểm mấu chốt trong lời nói đó, nhướng mày nhìn Bùi Phong: "Em thay sẵn đồ đạc, biết trước anh sẽ đến à?"
Bùi Phong: "À cái này…"
Lỡ lời rồi!
Giang Thiệu Vũ nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: "Vốn định đón anh về nhà ăn Tết từ trước rồi phải không?"
Bùi Phong mặt dày gật đầu: "Vâng, bị anh phát hiện rồi…"
Giang Thiệu Vũ vốn không thích náo nhiệt, có ăn Tết hay không đối với anh cũng không quan trọng. Nhưng Bùi Phong lại luôn để ý đến anh, hỏi xem năm nay anh định ăn Tết ở đâu, còn dọn dẹp phòng khách sạn sẵn, tự mình đến đội tuyển quốc gia đón anh về nhà.
Đồ đệ này, đúng là luôn đặt anh trong lòng.
Trong lòng Giang Thiệu Vũ chợt cảm thấy ấm áp, anh nói: "Dù sao cũng đến rồi, coi như làm bạn với em mấy ngày vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!