Chương 29: (Vô Đề)

Ngày 30 tháng 12, tuyển thủ quốc gia lần lượt thu dọn hành lý rời khỏi khu eSports.

Trước khi đi, Thời Tiểu Bân chụp ảnh kỷ niệm khắp nơi dưới ký túc xá. Hạ Lê nhìn thấy liền mở cửa sổ trêu: "Thời Tiểu Bân, cậu chụp kiểu chia tay tốt nghiệp thế kia, năm sau không định quay lại à?"

Thời Tiểu Bân ủ rũ lắc đầu: "Tôi cứ có cảm giác, năm sau… không vào được đội tuyển quốc gia nữa."

Mạc Hàm Thiên kéo vali xuống lầu đúng lúc nghe thấy câu đó, tim khẽ run, sắc mặt tái đi.

Kỳ thực, vụ "biệt đội anh em Hồ Lô" là do chính "anh cả" là cậu phát động. Bây giờ hối hận không kịp, nếu biết hôm đó đánh xếp hạng sẽ đụng phải Wing thần, thà đi luyện bắn bị mìn nổ chết trăm lần còn hơn.

Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận.

Lần này họ đã để lại ấn tượng cực kỳ tệ trong mắt HLV Giang.

Nhìn Thời Tiểu Bân ủ rũ, Mạc Hàm Thiên áy náy, nhỏ giọng nói bên tai: "Cũng chưa chắc đâu? Đừng bi quan quá. Ông chủ của cậu thích cậu thế cơ mà, chắc chắn vẫn sẽ đề cử cậu tiếp."

Thời Tiểu Bân gãi đầu, lòng đầy bất an, đề cử ư? Với Giang HLV, có khi càng phản tác dụng. Thôi đừng đề cử nữa, sợ ông chủ đẩy mình vào hố lửa. Thời Tiểu Bân thấy Mạc Hàm Thiên kéo vali, bèn hỏi sang chuyện khác: "Anh Mạc, mấy giờ cậu bay?"

Mạc Hàm Thiên: "10 giờ."

Thời Tiểu Bân: "Tôi 10 giờ 15, vậy cùng đi sân bay nhé?"

Hai người từng ở chung một trại huấn luyện, quan hệ tốt. Giờ giải tán, ai về CLB nấy. Giờ bay gần nhau, dĩ nhiên đi chung càng tiện.

Họ vừa quay đi thì từ tầng 2 vọng xuống giọng Hạ Lê: "Tôi bay 10 giờ rưỡi, đợi tôi, đi ké với!"

Ngay lúc đó Đường Khải cũng vừa xuống lầu: "Vậy tiện thể cho tôi ké luôn, tôi cũng bay 10 rưỡi."

Trên tầng 4, Giang Thiệu Vũ đang ở phòng ngủ nghe rõ mồn một.

Đám "anh em Hồ Lô" này ngay cả ra sân bay cũng phải tổ đội, thật là đáng yêu.

Đám nhóc này bản chất không xấu, chỉ là tâm lý còn yếu, nếu không nhanh chóng trưởng thành thì không có cửa vào khóa tuyển tiếp theo.

Một lát sau, Lục Hưng Vân và Chương Việt từ CLB TNG xách vali đi ra, CLB TNG đặt trụ sở tại Thủ Đô nên đặc biệt điều xe riêng đến đón. Những người còn lại cũng lần lượt rời đi. Diệp Tử, Lão Lâm và Tiểu Chu là ba người ở lại cuối cùng.

Cả ba cùng đến gõ cửa phòng Giang Thiệu Vũ.

Giang Thiệu Vũ mặc đồ ngủ mở cửa ra, thấy cả ba đứng nghiêm chỉnh như tượng. Anh nhướng mày: "Sao? Mấy cậu cũng tổ đội đi sân bay à?"

Chu Dật Nhiên lịch sự bắt tay, giọng ôn hòa: "Anh Vũ, bọn em sẽ cố gắng quay lại đội tuyển đoàn tụ với anh. Trước khi đi, muốn chào tạm biệt. Không biết lần sau gặp sẽ là khi nào."

Diệp Tử cười tươi, nịnh nọt: "Anh Vũ, sau này em nhất định nghe lời, không để anh bắt viết kiểm điểm nữa đâu!"

Lão Lâm cười ha hả: "Cậu mà không viết kiểm điểm thì còn là cậu nữa à? Có khi viết được cả bí kíp rồi ấy."

Tiếng cười quen thuộc, như trở lại thời ACE năm xưa.

Giang Thiệu Vũ sắc mặt dịu lại, hỏi ba người: "Các cậu về CLB luyện tập à? Hay nghỉ phép về nhà?"

Chu Dật Nhiên: "Em về CLB trước, bọn em chưa chính thức nghỉ."

Lão Lâm: "Tôi cũng vậy."

Diệp Tử thở dài: "Em thì khác. Em bị cấm thi đấu, mùa sau không thể ra sân, CLB cho nghỉ dài hạn luôn, bắt về nhà tự kiểm điểm, chờ năm sau."

Nói đến chuyện bị cấm, Diệp Tử lại tỏ ra không hề hấn gì.

Giang Thiệu Vũ im lặng một lúc, nhìn Diệp Khinh Danh: "Cấm nửa năm, giải thế giới là tháng 11 năm sau. Nếu cậu vào được đội tuyển quốc gia thì vẫn có thể đi. Nhưng chiến đội YY còn tuyển thủ dự bị chứ? Mùa sau không ra sân được, phải để người thay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!